Nguyễn Nhã Vy vừa bước vào nhà thì đã có cả nhà chờ sẵn, riêng ông nội là không có mặt..
“Ba, mẹ. Con về rồi ạ!”
“Là Nhã Vy à?”
“Cần con phụ gì không ạ?”
“Không đâu con gái, mẹ xong việc rồi.”
Phó Minh Khải từ trên lầu xuống nhìn thấy Nguyễn Nhã Vy đã về..
“Ba mẹ nhớ em nên muốn anh nhắn em về thăm đấy.”
Cả nhà cùng cười tươi vui vẻ với nhau thì lúc này ba Kiều mới lên tiếng..
“Nhã Vy à, ba có chuyện này muốn hỏi ý con. Dù sao con cũng đã nhận chúng ta là gia đình rồi, có phải nên suy nghĩ với việc đổi lại họ Kiều không?”
Nguyễn Nhã Vy từ biểu cảm tươi cười sang trầm ngâm trước câu hỏi của ba Kiều, mẹ Kiều để ý điều đó nên nói đỡ thêm..
“Thật ra ba mẹ không có ý nào khác đâu, nếu con không muốn thì cứ như bây giờ cũng được."
“Nhã Vy, thật ra việc đổi họ là đều do anh đề xuất. Nếu em có muốn trách thì trách anh, không phải lỗi của ba mẹ đâu..”
Nguyễn Nhã Vy có thể cảm nhận được tình yêu thương từ ba mẹ Kiều và Phó Minh Khải..
“Chuyện đổi họ là chuyện nên làm mà, con cũng đã muốn thưa chuyện với mọi người nhưng mà chưa tìm được cơ hội. Nay mọi người đã nhắc đến thì con sẽ sắp xếp..”
“Được được. Nếu con đồng ý là tốt rồi.!”
Nguyễn Nhã Vy an tâm khi nhìn ba mẹ Kiều hài lòng, riêng Hách Dương Triết tại cuộc họp lại suy tư việc khác..
“[Bả vai trái của Nhã Vy có xăm hình hoa hồng đen, Mịch Na cũng có hình xăm tương tự. Có phải mọi chuyện trùng hợp quá không?]”
“Hách tổng, Hách tổng..”
Thư ký riêng liên tục kêu tên Hách Dương Triết khiến anh mới quay về suy nghĩ hiện tại..
“Anh không sao chứ? Tôi báo cáo chỗ nào sai sót sao?”
“Không. Cậu nói lại lần nữa giúp tôi.!”
“Vâng.”
Tạm thời gạt suy nghĩ đó sang một bên, Hách Dương Triết tập trung vào công việc trước mắt. Nguyễn Nhã Vy không hiểu vì sao lại muốn lên phòng Kiều Mịch Na, nhìn cách trang trí phòng và đồ vật vẫn không thay đổi. Chợt cô tìm thấy quyển nhật ký của Kiều Mịch Na và tính tò mò trỗi dậy khiến cô lật từng trang đọc thử..
“[Những dòng chữ này tại sao lại quen thuộc đến vậy?]”
Nội dung tiếp theo của quyển nhật ký mà Nguyễn Nhã Vy đọc là về khoảng thời gian Phó Minh Khải trùng sinh vào cơ thể Kiều Mịch Na, trong đầu cô lại xuất hiện chớp nhoáng những hình ảnh về khoảng thời gian đó mà bản thân cô chưa hề được tiếp xúc qua..
“[Ký ức này chẳng phải nên thuộc về Kiều tiểu thư sao? Tại sao lại xuất hiện những hình ảnh này trong ký ức của mình chứ?]”
Tại New York_Mỹ, ông nội Kiều đang ở tầng cao nhất của tập đoàn mà nhìn cảnh đêm trước mặt..
“[Mong là những ký ức của Mịch Na sẽ không xuất hiện, cứ như bây giờ có lẽ sẽ tốt.!]”
Nguyễn Nhã Vy cũng dừng lại hành động đọc nhật ký của mình mà vò đầu suy nghĩ..
“[Mình.. rốt cuộc là ai?]”
Tiếng gõ cửa phòng từ ngoài đưa Nguyễn Nhã Vy bình tĩnh trở lại, Phó Minh Khải vào phòng nhìn thấy sắc mặt của cô dường như không tốt lắm..
“Nhã Vy, em sao thế? Sao mặt em lại trắng bệch vậy? Không khỏe chỗ nào à?”
“Anh, em không sao.”
“Thật sự không sao?”
Nguyễn Nhã Vy gật đầu thay cho câu trả lời để Phó Minh Khải yên tâm vì muốn tìm ra sự thật của bản thân nên Nguyễn Nhã Vy lên tiếng đề nghị một việc..
“Anh, tối nay em có thể ngủ lại đây không?”
“Đương nhiên là được rồi. Để anh nhờ người dọn phòng giúp em..!”
“Đừng. Cứ để em ở phòng Kiều tiểu thư là được rồi..!”
Phó Minh Khải suy nghĩ không biết có nên để Nguyễn Nhã Vy ngủ ở phòng Kiều Mịch Na hay không nhưng vì cô năn nỉ mãi anh cũng đồng ý theo. Cuộc họp phía Hách Dương Triết diễn ra đến tối muộn thì nhận được tin nhắn từ Nguyễn Nhã Vy..
“[Tối nay em ở nhà ba mẹ ngủ lại một đêm, không cần chờ em. Yêu anh.!]”
Hách Dương Triết cười nhẹ khi nhận được tin nhắn, nhưng vẫn suy nghĩ về việc hình xăm..
“[Hình xăm giống nhau, gương mặt cũng giống nhau, cùng có nhóm máu hiếm và năng lực chữa lành.. Không lẽ nào..?!]”
Hách Dương Triết đã lập ra một triết luận hoàn toàn không thể xảy ra, thiết nghĩ người có thể giải đáp mọi chuyện có lẽ là ông nội Kiều ít khi xuất hiện của Nguyễn Nhã Vy nên liền nhờ thư ký điều tra.
“[Nếu Hách lão gia giải đáp được, cầu mong rằng không phải điều mình đang nghĩ đến..//]”
Khuya đó, Nguyễn Nhã Vy trong căn phòng của Kiều Mịch Na liền đi một vòng xem xét. Bàn tay không ngừng chạm vào từng vật dụng trong phòng, hình ảnh lúc nhỏ của Kiều Mịch Na sinh sống đến lớn theo ảo ảnh mà phản chiếu trước mắt Nguyễn Nhã Vy..
“Tại sao.. lại là lúc này?”
Sáng hôm sau, Nguyễn Nhã Vy rời khỏi nhà từ sớm nhờ tài xế đưa đến một linh tự. Phía Hách Dương Triết cũng tìm được thông tin của ông nội Kiều đang ở New York liền đặt vé sớm nhất đến gặp ông.
“Tiểu thư, tới rồi.!”
Tài xế nhà họ Kiều đã tới nơi và thông báo cho Nguyễn Nhã Vy, cô xuống xe và bước từng bước vào tự. Vị sư thầy đang quét sân đối diện cô chính là vị sư thầy đã từng giúp đỡ Phó Minh Khải và cô nhiều lần, vừa nhìn thấy cô khiến sư thầy rất bất ngờ..
“Sư thầy, đã lâu không gặp.”
“Thí chủ chính là..?!”
“Đúng ạ. Là con, Kiều Mịch Na.”
Ba chữ Kiều Mịch Na giới thiệu bản thân trước sư thầy đã khẳng định Nguyễn Nhã Vy hiện tại chính là Kiều Mịch Na mà ai cũng nghĩ đã mất gần một năm qua..
“Thí chủ vẫn còn sống sao? Năm đó không phải đã..”
“Năm đó con vốn nghĩ rằng mình sẽ chết nhưng mà mọi việc lại đi theo hướng ngược lại, dường như năng lực chữa lành đó của con đã mạnh đến nỗi có thể hồi sinh cả người chết đi sống lại nhưng mà khiến con mất đi ký ức của Kiều Mịch Na, phải sống dưới thân phận của Nguyễn Nhã Vy đến bây giờ đấy ạ..!”
Vị sư thầy đắc đạo từng bấm tay về vận mệnh của Kiều Mịch Na khác với người thường, nhưng không nghĩ rằng sẽ khác theo hướng này. Nếu một ngày nào đó cô bị phát hiện, có thể sẽ không có được một cuộc sống như người bình thường được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]