Editor: Sakura Trang Đảo mắt Mặc Đam mang thai đã nhanh đủ tháng, Trầm Cố càng cẩn thận chăm sóc y. Xe ngựa ngừng ở trong rừng sâu, Trầm Cố ôm Mặc Đam xuống xe hóng mát một chút. Mặc Đam ưỡn bụng bự to lớn, đi ôm cổ Trầm Cố, âm thanh trong suốt lộ ra tình ý ôn nhu: “Không cần lo lắng, ta rất tốt, không có việc gì.” Y biết Trầm lang một mực lo lắng việc sinh sản của y, dẫu sao lần trước trải qua thật sự là quá gian nan. Y cũng không phải không sợ, chẳng qua là so với thống khổ trên thân thể, y càng không cách nào cự tuyệt mang thai huyết mạch của Trầm lang. Y yêu hắn như vậy, hôm nay rốt cuộc được ở bên người hắn như mong muốn, chỉ muốn đem hết toàn lực, cho hắn càng nhiều một chút, nhiều một chút nữa. Cho dù lại sinh lần nữa, y cũng không có việc gì, vì Trầm lang, làm sao y cũng có thể kiên trì nổi. Một đoàn quả cầu thịt Ấm áp sát đến trước người Trầm Cố, Trầm Cố theo bản năng đỡ eo có chút thô to của xà yêu, tránh cho đụng đến bào thai trong bụng của y. Xà yêu dùng gò má cọ cằm của hắn, cố ý lấy lòng. Trầm Cố vốn là bởi vì y sắp sinh còn không chịu yên tĩnh mà có chút trầm lặng cũng không giữ được, “Ngươi nha.” Một bên ôm lấy eo y, một bên nâng bụng mang thai nặng nề của y. Tư thế nhón chân ôm mình như bây giờ của Mặc Đam đối với dựng phu thời kỳ cuối mà nói có điểm cố hết sức. Mặc Đam thở phào nhẹ nhõm, yên lặng cười một tiếng, chân nhưng mềm nhũn, cả người liền muốn ngã xuống. Trầm Cố kịp thời ôm tốt y, vội vàng hỏi: “Nhưng có chỗ nào khó khăn chịu?” Thanh âm Mặc Đam có chút buồn rầu: “Ta không có sao, chính là, chính là chân mềm nhũn...” Lúc trước hai người ở trên xe ngựa lại là một phen thân mật ôn nhu mà kịch liệt, thân thể y không chịu nổi, lập tức liền tiết mấy lần, suýt nữa liền bị kích thích hôn mê, hôm nay chân vẫn là có chút chua xót. Trầm Cố đỡ y đến cái ghế dưới tàng cây, kéo y ngồi ở trên đùi Trầm Cố, ôm cả người vào trong ngực. Mặc Đam nằm ở trên vai Trầm Cố, trong lòng vừa xấu hổ lại ngọt. Cuộc sống như thế thật tốt đẹp, y vô cùng vui vẻ, chỉ hận không được kéo dài vô hạn. Vì sự vuốt ve quan tâm của Trầm lang, dù là biết rõ sắp sinh bên ngoài có nhiều bất tiện, nhưng y vẫn là lựa chọn sinh hạ hài tử ở trên đường. Y hưởng thụ sự sủng ái từng li từng tí và dung túng bất đắc dĩ, cho nên đau một ít lại có cái gì đâu. Sau khi dùng bữa ăn Trầm Cố đỡ Mặc Đam đi đi lại lại để tiện cho sinh sản về sau. Bụng của Mặc Đam vừa tròn lại lớn, rủ xuống trên người để cho hai chân xà yêu không tự chủ liền tách ra, từng bước một có chút giống con vịt. Quả thực không coi là đẹp mắt, nhưng đặt ở trên người Mặc Đam Trầm Cố thấy rất thuận mắt. Mặc Đam ngừng một lát, nhíu mi hừ nhẹ một tiếng. “Thấy đau sao?” Sản kỳ gần tới, bởi vậy thường xuất hiện trận đau, Trầm Cố thuần thục xoa bụng kéo căng, để cho y dựa vào trong ngực mình tiết kiệm sức lực. “Không sao, chỉ có một chút điểm đau.” Mặc Đam mỉm cười với Trầm Cố, nhưng sắc mặt có chút trắng. Dựng bụng dưới bàn tay cứng rắn giống như tảng đá, Trầm Cố nơi nào không biết xà yêu đau đến không phải chỉ một chút. Nhưng cũng không cách nào, chỉ có thể thay y xoa xoa chờ cho đến khi trận đau này qua đi. Thật vất vả trận đau mấy ngày nay càng ngày càng khó chịu đựng, Mặc Đam có chút suy yếu cuộn tròn ở trong ngực Trầm Cố, bị đưa lên xe thu xếp cẩn thận, vẫn là yên tĩnh nằm để cho Trầm Cố an tâm chút. Mặc Đam đắp chăn, mệt mỏi nhắm mắt, tay khoác lên đỉnh bụng thật cao, khẽ vuốt trong vô thức. Nằm ngang bụng trên người nhô thẳng lên căng tròn giống như ngọn núi nhỏ, tăng thêm dựng phu da trắng tóc trắng phá lệ nhu nhược. Trầm Cố có chút phiền não, chẳng qua là một thai thôi, sợ là sinh cũng vẫn là khổ cực a. Thân thể vất vả đổi thành giấc ngủ kéo dài, bây giờ Mặc Đam ngủ nhiều, nhưng lại ngủ không được tốt. Bụng lớn như vậy, thai nhi cũng trổ mã thành thục hoạt bát hơn, áp lên người, là làm sao ngủ cũng ngủ không thoải mái. Hiếm thấy lần này ngủ trầm hơn nửa đường tỉnh lại nhiều lần, Trầm Cố trông nom xà yêu bụng lớn nhà mình thật tốt, cách một hồi giúp y trở mình thư giản thân thể, thai trong bụng vừa có động tĩnh liền trấn an, hết sức cố gắng giảm bớt gánh nặng thân thể của dựng phu sắp sinh. “Ân hừ...” Mặc Đam rốt cục vẫn phải tỉnh lại, miễn cưỡng cọ ngực của Trầm Cố, hơi nhíu mày, “Đau hông ~ “ Trầm Cố nửa ôm Mặc Đam ngồi dậy, điều chỉnh tư thế để cho Mặc Đam không khỏi thoải mái thở dài một hơi. “Ngươi cực khổ.” Trầm Cố an ủi hôn nhẹ lên môi. Trên mặt tái nhợt của Mặc Đam lộ ra mỉm cười thỏa mãn, yên lòng. Dần dần hô hấp Mặc Đam nặng dần, không nhịn được kéo tay Trầm Cố ở trên bụng tròn vo của y vuốt ve từng vòng. Bụng lớn ngày càng trở nên cứng rắn, hô hấp của dựng phu cũng dần dần hỗn loạn. Mặc Đam có chút ngồi không yên, bụng lớn ưỡn ở trước người, phiền toái nặng nề không tự chủ liền tách ra hai chân, nhưng mà bụng dưới trĩu đến lợi hại, trong bụng vừa khó chịu vừa đau, bụng dưới không khỏi cong lên eo ôm lấy bụng, hai cái chân đạp chăn mềm một cái văng ra. Y sắp sinh. Chẳng qua là cái ‘sắp’ này nhưng vô cùng mệt nhọc. Trầm Cố thấy Mặc Đam nhíu chặt mi, biết y đang khó chịu, nhưng cũng không cách nào. Chuyện sinh sản, từ xưa đến nay cho tới bây giờ đều là đi một vòng trong quỷ môn quan cửu tử nhất sanh tìm đường sống trong chỗ chết. Mặc Đam có Trầm Cố ở bên, tánh mạng tuy không lo, nhưng chịu khổ vẫn là không tránh khỏi. Trầm Cố cũng chỉ có thể trông nom Mặc Đam, tùy y trăn trở nhịn đau ở trong ngực mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]