Editor: Sakura Trang
Trầm Cố là thiên chi kiêu tử, biểu tượng ôn hòa trầm ổn cũng thường thường để cho người bỏ quên sự bá đạo vốn có của hắn, chẳng qua là cho tới bây giờ hắn không phải loại người nông cạn, đủ tỉnh táo, cũng đủ kiên nghị.
Tỉnh táo kiên nghị, để cho hắn ở nơi này cùng Mặc Đam gần như sớm chiều gần gũi trong một năm lại trong thời gian đó chưa từng quên nhân quả, chưa từng mê hoặc mà buông tha. Hắn không coi là yêu Mặc Đam, nhưng lại thương xót mà hiếm thấy bỏ ra chiều chuộng, đối với một đối tượng không nên. Nhưng mà coi như như vậy, đối mặt với nguyện vọng si tình trân quý hiếm thấy của Mặc Đam, vẫn để cho y đi về phía con đường hủy diệt đã định trước.
Ý nghĩ tùy tiện bá đạo, vì vậy một bên mắt lạnh bàng quan đứng nhìn, một bên lại để mặc cho một tia thương tiếc trong lòng kia tồn tại, đồng ý bầu bạn xà yêu lâu một chút nữa, để cho cái chân hoàn toàn hoàn toàn bước vào quỷ môn quan kia treo ở nơi đó.
Đúng rồi, trong quá trình dài đằng đẵng thê thảm sinh con như vậy, xà yêu Mặc Đam vốn nên sớm liền táng mạng dưới đất, nhưng vì nước mắt kia, vì trong lòng khẽ nhúc nhích, Trầm Cố lại bảo vệ y lưu lại một tia nguyên lực, đồng ý để cho hắn có thể ở trong ngực mình lâu một chút nữa.
Kéo mệnh.
*
Hải đảo như thế ngoại tiên sơn, gió và phong cảnh trong ánh nắng lại là đẹp như vẽ.
Ánh nắng chiếu vào, ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-bat-phong-ma-ai-bat-thanh-hoat/1317953/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.