Mấy bửa tiếp theo là những bài tình ca cũ rích nghe muốn chán, nghe mà nhàm tai, tôi chẳng buồn mà nghe mãi nghe mãi, chẳng lẽ tôi riết ghiền luôn trời( cười hà hà lắc đầu: Đừng nghĩ bậy). Nhưng tôi có cách trả thù riêng của tôi.
Méc cô... chiêu nay dùng 2 lần đều không được.
Chửi đánh... nhờ vậy mà gặp " chú hành lang" thân yêu hoài, đến nỗi ra hành lang chúng tôi còn đấu võ mòm nên chú nãy cũng không ngoại lệ thành chiến trường( 1 lần suýt lên văn phòng... hic).
Tôi đá ghế cậu ta, cậu ta té rầm, thế thôi... hì.
Tôi chỉ là 1 ng có thù ắc trả.
Từ sau vụ suýt lên văn phòng đó, cậu ta ngoan hơn, tôi chẳng có cớ trả thù nên cái lớp im chuyện những ngày sau đó. Tạm thời tôi và cạu ta bắt tay làm hòa, bị 4 người kia với hải giáo huấn cũng điếc cả tai chi bằng làm hòa cho khỏi bị tra tấn.
Vào 1 ngày, tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra về, tôi mệt mỏi cho sách vở vào cặp, Thảo quay xuống bàn tôi:" Đan, đi cỗ vũ nữa không? Đi với tụi mình, hôm nay có trận đấu thử với lớp kế bên."
-" Ơ... nhưng..."
Kế bên Ken lên tiếng rủ Hải.
-" Mày đi đá banh không?"
-" Giờ tao không rãnh."_ Hải lập tức từ chối.
-" Mày mà có việc gì mà không rãnh, đừng nói mày bận đi chơi với ghệ nha."
-" Tao làm gì mà có ghệ... tại..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ban-va-tinh-yeu/1846168/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.