Cứ nghĩ tình bạn của chúng tôi sẽ như thế mãi cho đến gần lúc thi cấp 3.Phương đã phản bội chúng tôi. Người mà tôi cho là sẽ không bao giờ phản bội, là người hiền dịu, là người mà tôi có thể tâm sự giờ đây đã phản bội tôi. Đau thật. Nhiều khi muốn xin lỗi nhưng vì tôi và Ninh cùng cung Thiên Yết sẽ không bao giờ chịu hạ mình đi xin lỗi. Ngày qua ngày tôi mệt mỏi, lúc nào cũng đội lớp mặt nạ tươi cười nhưng trong lòng tôi đang thật sự rất buồn. * Sao cái gì nó cũng lấy tao ra làm lá chắn cho nó vậy?*. Đó là câu nói của Ninh nghe sao mà cay, Ninh cũng rơm rớm tưởng chừng như muốn vỡ oà. Tôi cũng nhắn tin với Phương,cũng nói vói nó, cũng tâm sự rồi cũng hỏi nó:
- Mày làm sao vậy? Mày chưa hết giận sao? Phải làm tới thế ư? Mày nghĩ còn bao nhiêu tháng?
-3
-Vậy sao?
-Rồi sao?
-Mày định giận suốt 3 tháng?
-À không. Tao nào dám giận. Tao làm gì có tư cách mà giận.
- Mày đừng có dùng cái giọng đó được không?
-Thôi nhé. Tao mệt với cái tình bạn này rồi, không níu kéo nữa, bọn mày thích nói gì thì nói.
Mệt ư? Vậy trước giờ nó không xem chúng tôi là bạn thực sự, chỉ là công cụ giải trí, chán là bỏ. Phải. Trước giờ tôi đã không nhận ra,là tôi sai khi tin tưởng quá vào 1 người bạn chơi được 3 năm để rồi giờ đây khi bị phản bội lại đau lòng. Nếu vậy thì tình bạn này bán được bao nhiêu? Có đủ sống không? Thật tầm thường. Trước giờ tôi không biết cảm giác phản bội vì tôi là người đứng giữa. Đôi khi cảm giác bị phản bội còn đau đớn hơn tình yêu.
"Sự phản bội mà ta nhận được hôm nay không phải do ta ngu ngốc hay không tốt. Mà là vì... Ta đã quá tốt với những thứ chẳng xứng đáng về mình".
"Tôi không buồn khi bạn lừa dối tôi. Tôi buồn vì từ bây giờ tôi không tin bạn được nữa"