p class="watch-page-fiction-content">"Vậy ra yêu nhau là phải ngủ với nhau à?"
Tinh Lạc hỏi, không cần câu trả lời, tự mình bác bỏ.
"Nào có cái lý đó, nếu yêu thật lòng thì có ngủ hay không ngủ cũng không quan trọng, vấn đề là do..." Tinh Lạc rũ mi, chạnh lòng mím môi.
"Là do anh ta không thật sự yêu tớ thôi."
"Cậu lại không biết đó thôi, khối người yêu nhau nhưng vì không hợp chuyện đó mà chia tay kia kìa" Huỳnh Tiểu Đình dõng dạc nói, liếc nhìn bộ dạng u sầu của Tinh Lạc, lầm bầm.
"Tinh Lạc cái gì mà Tinh Lạc, cậu là củ lạc thì có."
Tinh Lạc bĩu môi, đầu óc bị rượu làm cho quay mòng mòng.
"Là con người kia mà... Có phải con thú đâu mà yêu vì chăn gối... Yêu vì thân dưới?"
"Thôi đi, không nhiều lời với cái củ lạc cậu, cổ hũ củ rít ấy."
"Xùy..." Tinh Lạc phất tay, cầm chai rượu ngửa đầu nốc thêm một ngụm lớn rồi nấc cục một cái, mặt mũi đỏ bừng lên.
"Cậu thì làm sao mà hiểu được... Ực... Sao mà hiểu được nỗi lòng Lạc Lạc tớ..."
"Ừ ừ, hiểu không được, tôi hiểu không nổi nên xin phép từ chối hiểu" Tiểu Đình đưa hai tay đánh dấu X trước ngực.
Cô xin được phép miễn nhiễm quan niệm củ lạc nha.
Cơ mà... Huỳnh Tiểu Đình nhoe miệng cười.
"Nên mới nói, củ lạc cậu làm sao mà hiểu được chuyện chăn gối như thế nào."
"Hử..." Tinh Lạc ngẩn mặt nhìn Huỳnh Tiểu Đình, hai mắt tròn lơ mơ híp lại.
"Vui lắm à?"
Cái chuyện chăn gối vui lắm sao? Cô nhớ trong tiềm thức khi cha mẹ làm chuyện chăn gối chỉ có hung hăn, dữ tợn thôi a.
Nghĩ đến da gà da vịt trên người Tinh Lạc liền nổi thành hột, rùng mình một cái.
"Vui lắm đó, thử mà cậu gặp đúng người xem, sẽ rất thích luôn."
"Hửm? Vui đến vậy sao?" Tinh Lạc càng híp sâu mi mắt, men rượu khiến cho đầu óc không mấy tỉnh táo, bị cuốn theo câu chuyện của cô bạn.
Huỳnh Tiểu Đình gật đầu mạnh, nói với âm thanh vô cùng phong phú.
"Đâu phải tự nhiên mà con người ta không thể phản kháng lại dục vọng, thậm chí còn có người bị nghiện nữa cơ, do cậu chưa từng thử nên không có cảm giác về nó thôi."
Thật sự vui đến vậy sao? Thế sao Tinh Lạc lại chẳng có ấn tượng tốt đẹp nào về chuyện chăn gối đó thế.
Lúc bé, nhà cô là nhà tranh vách lá, không có chia phòng hay vách ngăn gì cả, chỉ có một tấm màn che đậy giường ngủ. Cha mẹ thường sẽ làm chuyện vợ chồng khi mà cô đã ngủ say, lần đó Tinh Lạc giật mình giữa đêm thế là cô được tận mắt chứng kiến.
Cô nhớ rõ hình ảnh mẹ nằm dưới thân cha, động tác của cha vừa nhanh vừa mạnh, chiếc bóng phản chiếu qua tấm màn hai thân xác dính vào nhau, từng cái mà cha di chuyển đều rất dứt khoác, phát ra âm thanh va chạm thân thể lạch phạch.
Ặc... Nghĩ lại Tinh Lạc còn thấy xấu hổ a.
"Vui cái khỉ" Tinh Lạc gượng ngùng, hai gò má hồng hồng ửng đỏ, cô ôm chai rượu đã vơi cạn lần nữa ngửa đầu uống, ngửa cao đầu uống cạn chai rượu.
Tinh Lạc phát ngốc cười cười.
"Lạc Lạc không hiểu... Cũng không thích hiểu... Không thèm hiểu..."
"Thế nên mới có cái sừng dài từ Đài Đông đến tận Thành An đấy" Huỳnh Tiểu Đình nhếch khoé miệng.
Tinh Lạc uống hết chai rượu, đầu óc mụ mị phân li, cô ôm chai rượu rỗng vào lòng, men rượu mù mịt tâm trí, không điều khiển được cơ mặt nữa. Đôi mày thanh tú nhíu lại, mi mắt lơ mờ nhìn hư vô, cái miệng nhỏ xụ xuống chảy ra.
"Hư... Anh Hoà không cần Lạc Lạc nữa..."
"Đình Đình... Dư Hoà không cần Lạc Lạc nữa rồi..."
Huỳnh Tiểu Đình thở hắc, nhìn cô bạn Lạc Lạc say mèm bắt đầu lẩm bẩm chỉ biết lắc đầu chán nản.
Điện thoại Lạc Lạc để trên mặt bàn thủy tinh bỗng nhiên nổi lên cuộc gọi, dòng chữ nổi trên màn hình là "Dư Hoa Hoa."
Nhìn cách đặt biệt danh cuộc gọi kia, Huỳnh Tiểu Đình suýt chút phun ra bãi nước bọt, cô nhắc.
"Tên khốn đó gọi cho cậu kìa."
Tinh Lạc lúc này ôm chai rượu như bảo bối, vẫn lẩm bẩm.
"Thì sao? Anh cắm cho con bạn tôi chiếc sừng dài quá, nên bạn tôi phải mượn rượu giải sầu, có gì mà bất ngờ?"
Huỳnh Tiểu Đình không muốn lòng vòng với hạng người hèn hạ này, tuy miệng cô mắng chửi Tinh Lạc có lỗi, nhưng lỗi nhiều nhất vẫn là tên khốn này không kiềm chế được cám dỗ.
"Có chuyện gì thì nói nhanh lên."
"À..." Dư Hoà khẽ âm.
"Tôi lo lắng cho Lạc Lạc thôi, có cô ở bên cạnh Lạc Lạc thì tôi yên tâm hơn rồi."
"Quào!" Huỳnh Tiểu Đình kinh hô, sau đó nhếch miệng phì cười.
"Lo lắng cho Lạc Lạc? Ha, anh đúng là tên khốn mà, tay anh ôm ngọc nữ mắt lại tìm kiều thê à?"
Huỳnh Tiểu Đình rặn thành từng chữ mắng nhiếc.
"Anh Dư này, cảm ơn lòng tốt lo lắng của anh, nhưng mà tôi xin kiếu, anh lo mà ôm ngọc nữ đi, không cần phải hao tâm tổn sức lo lắng cho Lạc Lạc. Lo lắng của anh nó hèn mọn lắm, nó tởm lắm, Lạc Lạc không cần."
"Tôi chỉ lo lắng cho cô ấy thôi, chuyện xảy ra cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại."
"Bình tĩnh cái mụ nội anh Dư ạ, anh vừa là thanh mai trúc mã Lạc Lạc quen từ bé, vừa là người yêu năm năm, anh có khác gì người thân của Lạc Lạc đâu chứ. Thế mà anh tạt thẳng một gáo nước vào mặt Lạc Lạc, anh nói Lạc Lạc làm sao có thể bình tĩnh?"
Chuyện bắt gian tại giường đã trôi qua một tháng rồi, năm ngày trước Lạc Lạc chính thức nói chia tay với Dư Hoà, người đàn ông họ Dư này cũng không níu kéo Lạc Lạc, hoà bình chấp nhận chia tay.
Chà! Khốn nạn quá đi mà! Huỳnh Tiểu Đình phải chửi thêm một lát nữa.
"Tôi nói này, Lạc Lạc đúng là có chút lạc hậu, việc cậu ấy cho anh làm hoà thượng đúng là thiệt thòi cho anh. Nhưng anh Dư, anh nói anh thương Lạc Lạc mà, anh chờ Lạc Lạc không được sao? Dù gì cũng chờ năm năm rồi, chờ thêm một lúc nữa thì có là bao chứ?
Thế mà anh lại phản bội Lạc Lạc, cắm cho cậu ấy chiếc sừng rõ dài, vậy ra cái tình thương của anh nó nằm ở dưới háng à?"
Huỳnh Tiểu Đình vừa nói vừa khinh.
"À mà tôi nghe nói anh được đính hôn với Viên Hạ Anh Túc rồi, chà, từ thằng nhà quê nghèo rách trở thành con rể hào môn, chà chà, xem ra anh cũng biết cách sử dụng gương mặt, tậu được một món hời. Sau này không cần lo nghĩ cái ăn cái mặc nữa, nhưng mà nhé, suốt đời thì anh cũng chỉ là thằng hèn thôi."
"Cô chăm sóc Lạc Lạc tốt là được" Dư Hoà không để tâm đến lời Tiểu Đình mắng chửi, chỉ nói.
"Cô chuyển lời với cô ấy, hi vọng cô ấy sau này sẽ tìm được một người tốt hơn, và cả... Bảo cô ấy đừng có lạc hậu như thế nữa, cứ như vậy sẽ chẳng có ai yêu cô ấy, ngoài tôi ra sẽ chẳng có ai thích được cái tính lạc hậu ấy của Lạc Lạc đâu."
"Mụ nội nó" Huỳnh Tiểu Đình rống lên.
"Anh nghĩ ai cũng nghĩ bằng cái háng như anh à? Lạc Lạc còn khối người theo đuổi, thằng khốn như anh cút ra khỏi đời cậu ấy mới là một chuyện tốt."
Tinh Lạc đang ngây ngô lẩm bẩm, tiếng mắng lớn của Huỳnh Tiểu Đình đánh tỉnh Tinh Lạc, cô đưa đôi mắt tròn nhìn Huỳnh Tiểu Đình đang muốn đánh nhau với chiếc điện thoại.
Thái độ tức giận như thế chỉ có thể là nói chuyện với Dư Hoà, kia là điện thoại của cô, Dư Hoà gọi cho cô?
Trái tim Tinh Lạc vẫn bồi hồi một nhịp, khoé miệng vểnh lên nụ cười vui mừng, thế nhưng nghe câu mắng chửi tiếp theo của Tiểu Đình, nụ cười ngay lập tức dập tắt.
"Mẹ nó, anh nghĩ không có anh thì Lạc Lạc sẽ không có người khác chắc?"
"Đình Đình" Tinh Lạc gọi, bàn tay xoè ra.
"Đưa tớ."
Huỳnh Tiểu Đình liếc mắt, bực dọc thở hắc ra, đưa điện thoại cho Lạc Lạc, vẫn phải xỉa xói vào một câu.
"Thằng hèn!"
Tinh Lạc đưa điện thoại lên lỗ tai, khoé môi mấp mấy nhấc lên.
"Dư Hoà..."
"Hôm trước mới nói vài câu em đã bỏ đi, mấy hôm nay gọi cho em không được, chỗ tiệm hoa thì không gặp được em cho nên anh lo lắng, em vẫn ổn chứ?"
Tinh Lạc lặng yên, cô tách mình ra khỏi âm nhạc xập xình ồn ào kia, nghe thật rõ giọng nói âm trầm của mối tình đầu, mối tình năm năm vừa đẹp, ngắm lại anh bạn hàng xóm tuấn tú trong tiềm thức.
Tinh Lạc không trả lời, Dư Hoà đành nói tiếp.
"Sau này em sẽ gặp được người tốt, chắc chắn rồi, nhưng mà em đừng quá cứng nhắc với người sau nhé, cởi mở một chút đi. Mà... Nói gì thì nói, bây giờ ngẫm lại, em không cho anh chạm vào lại là một chuyện tốt, người lạc hậu như em đánh mất lần đầu vào tay anh, anh không cưới em, em sẽ không chịu nổi mất."
Dư Hoà cười cười, tiếng cười của anh mang theo chút gì đó luyến tiếc, một chút gì đó luyến lưu ở lại chỗ Tinh Lạc, có phải chăng là anh không nỡ?
Dư Hoà trầm thấp giọng, xót xa nói.
"Thật tốt khi anh và em chưa xảy ra chuyện gì nhỉ?"
"Dư Hoà..." Tinh Lạc khẽ gọi, mi mắt cô đỏ hoe rưng rưng màn sương, cô nuốt ực một cái, kiềm lại run dại trong cõi lòng, khẽ gọi tên anh một cách trìu mến thêm lần nữa.
"Dư Hoà."
"Anh đây."
"Đính hôn vui vẻ."
Tinh Lạc dứt lời, lớp phù sương trên mi mắt đong dầy chảy xuống thành hai dòng, buông xuống điện thoại, ngón tay ấn vào nút tắt máy.
Huỳnh Tiểu Đình nhìn Tinh Lạc như thế không khỏi đau lòng, vội vàng an ủi.
"Lạc Lạc đừng buồn."
Tinh Lạc nâng tay quẹt ngang hai bên gò má, lau chùi đi nước mắt.
"Không buồn."
Cô buồn cả tháng trời rồi, bây giờ bản thân cô không muốn buồn bã ủ rũ nữa.
Tinh Lạc đứng dậy, cánh tay dơ lên cao ra ám hiệu với người phục vụ đứng đằng xa.
"Hôm nay uống thế đủ rồi, uống hết một chai rồi còn muốn uống nữa à?"
Người phục vụ đi đến, cúi đầu dò hỏi.
"Tiểu thư cần gì ạ?"
Cần rượu chứ cần gì nữa a, Huỳnh Tiểu Đình nói trong bụng.
"Cần người."
"Ừ ừ cần người" Huỳnh Tiểu Đình gật gật đầu, ngay sau đó liền trợn to mắt.
"Hả?"
Ơ... Ớ? Sao lại cần người? Không phải cần rượu à?
Tinh Lạc hướng anh chàng phục vụ nhoe ra một nụ cười xinh đẹp, nói ra yêu cầu.
"Cần người, chỗ này có anh trai nào đẹp trai không?"
Người phục vụ gật đầu, cần trai đẹp thì vị tiểu thư này hỏi đúng chỗ rồi.
'"Tất nhiên có thưa tiểu thư, chỗ chúng tôi hiện tại còn sáu anh chàng chưa có khách hàng, cô có muốn xem qua không?"
"Có!"
Ơ... Huỳnh Tiểu Đình ngớ ra, ngay sau đó há hốc.
What!???
...
Phía bên ngoài quán bar club sôi nổi, một chiếc xe đen nhám sang trọng dừng lại.
Nam nhân quân phục hải quân màu xanh đậm uy nghiêm bước xuống xe, tiếp theo là một nam nhân âu phục màu đen, kính đen bước xuống.
Hai người bảo vệ canh gác nhìn thấy người áo đen uy lực liền cúi gập người kính chào.
"Chào ông chủ."
Người áo đen kia chẳng ai khác chính là Lục Tiến, ông chủ của bar club đình đám về đêm nhất Thành An này, bên cạnh là vị khách quen của ông chủ, Trịnh Kiệt Luân.
Cả hai đi vào bên trong.
Hôm nay là ngày thứ hai Lục Tiến trở về Thành An, hội bạn ba người bọn họ hẹn nhau uống rượu ở chỗ cũ, Phàm Dương hiện tại vẫn chưa có đến, họ Phàm đó hiện nay muốn đi uống rượu thì cần phải có sự cho phép của bà nhỏ hắn ta.
Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân đi vào bên trong, những người phục việc nhìn thấy Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân đều cúi gập người kính chào vô cùng cẩn trọng.
Hai người đàn ông uy phong lướt qua sàn nhảy, khi Lục Tiến lướt qua tấm màn ngăn cách khu vực riêng với sàn nhảy, bỗng một giọng nói bất mãn phát lên.
"Không đẹp!"
"Người này không đẹp!"
"Không đẹp không đẹp! Các người không có anh trai nào đẹp hơn à?"
Lục Tiến dừng bước, mắt liếc vào tấm màng, Trịnh Kiệt Luân cũng nghe thấy, chỉ cần nghe qua đã biết vấn đề bên trong, Trịnh Kiệt Luân nhếch miệng cười, trêu ghẹo cậu bạn.
"Này này, đi hai năm bỏ bê quán xá, bây giờ chỗ cậu không có nổi một một anh chàng đẹp trai nào cho vị tiểu thư bên trong kìa."
Lục Tiến liếc sang phục vụ bên cạnh, anh phục vụ trắng mặt đứng im như tượng.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Tiến hỏi.
"Không có đủ người sao?"
Chỗ làm ăn này của Lục Tiến được mệnh danh là quán bar bật nhất Thành An, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể chiều lòng khách hàng, nơi này là chốn ăn chơi của những người có tiếng, dịch vụ chăm sóc khách hàng luôn đạt ở mức hạng hàng đầu.
Nghe thấy có vị khách bất mãn, Lục Tiến liền chau mày, hai năm qua anh không có mặt, việc quản lý giao lại cho cấp dưới, xem ra có vẻ như cấp dưới phụ trách không được tốt.
"Dạ... Dạ ông chủ, chuyện là vị tiểu thư bên trong có yêu cầu gọi người, chỗ chúng ta hôm nay chỉ còn lại sáu người, nhưng cô ấy không vừa ý ai cả."
Lục Tiến nhăn mày, người phục vụ ở chỗ này luôn là những nam nhân tuyệt sắc, mỹ nữ tuyệt vời, làm sao có chuyện không vừa lòng?
Chỉ có thể là do vị tiểu thư kia tiêu chuẩn quá cao.
"Chà" Trịnh Kiệt Luân lại trêu.
"Chất lượng kém rồi nha lão Lục."
"Chỗ tôi vẫn tốt ấy chứ, là do cô gái kia có vấn đề thôi" Lục Tiến nhúng vai đáp trả.
Âm thanh bên trong càng lúc càng hỗn loạn hơn, giọng nữ chí choé đầy bất mãn.
"Không có ai khác nữa à? Chỗ lớn như thế này mà chỉ có sáu người bọn họ sao?"
"Không đẹp!!!"
Ai đó giống như đang ngăn cản cô gái kia.
"Cậu đừng phá phách nữa, say rồi đó, còn cả gan gọi người! Điên rồi điên rồi!"
"Mặc kệ a, mặc kệ tớ a, tớ đi tìm anh trai đẹp!"
"Buông ra buông ra, không có anh trai đẹp cho tớ thì tớ tự tìm!"
Dứt lời, tấm màn kéo ra.
Một cô gái nhỏ nhắn mặt mũi đỏ bừng chập chững bước chân đứng trước Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến.
Tinh Lạc mơ hồ nhìn hai người trước mặt, chân lảo đảo sắp ngã, hai tay túm lấy tấm rèm để giữ vững bản thân.
Mắt nhìn hai người trước mặt, một bàn tay buông ra tấm rèm chỉ lên người đàn ông trước mặt.
"Anh!"
Tinh Lạc chỉ vào Lục Tiến, ngón tay nhỏ chỉ vào, nheo mày ngắm nghía rồi đánh giá.
"Ồ ồ, cao ráo quá."
Nhìn đến vết sẹo trên đầu lông mày bên trái của Lục Tiến, ngón tay Tinh Lạc thu lại, sau đó phất đi.
"Mặt thẹo! Không thích!"
"Phụt!" Trịnh Kiệt Luân bên cạnh phun ra tiếng cười, bàn tay vội vàng che lên miệng.
"Ôi trời..."
Tinh Lạc nghe thấy tiếng cười, mắt liếc sang người bên cạnh đang che miệng cười kia.
"Ồ" Cô hô lên, nhìn từ chân đến gương mặt tuấn sái đang che miệng cười, ánh mắt xăm xoi nhìn từ chân lên đến gương mặt, sau đó tròn xoe lấp lánh như hốt được mỏ vàng.
Tinh Lạc chỉ ngón tay trắng nõn về phía Trịnh Kiệt Luân, ngoái lại cười cười, ngón tay chỉ chỉ nói với phục vụ.
"Này! Người này! Người này nè!"
"Tiểu thư, vị đó..."
"Người này đẹp!" Tinh Lạc ngoái lại nhìn Trịnh Kiệt Luân.
"Người này mặt không có thẹo! Còn biết hoá trang nữa nè, mặc quân phục nè, đẹp lắm đẹp lắm, lấy người này!"
"Ơ... Tiểu thư... Cái đó..." Người phục vụ bối rối.
Trịnh Kiệt Luân cười đến sắp ná thở vì màn chê cười lão Lục mặt thẹo của cô gái kia, đột nhiên cô chỉ sang anh, anh nín lại tiếng cười, hai tay vội vàng xua xua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]