p class="watch-page-fiction-content">Trịnh Kiệt Luân dắt tay Tinh Lạc đi ra khỏi tiệm bánh, anh dắt tay cô tiến thẳng đến tiệm hoa phía đối diện.
Anh muốn vào tiệm hoa nói chuyện sao? Tinh Lạc vừa định đi đến chỗ khác, nhưng mà nghĩ lại thì... Dù sao chuyện có thai với tình một đêm cũng không phải chuyện vui vẻ gì mà nói bên ngoài, thôi thì vào tiệm hoa chỉ có mỗi cô và anh cũng tiện.
Tinh Lạc lấy ra chìa khoá từ trong túi áo mở cửa, đẩy cửa đi vào, Trịnh Kiệt Luân theo sau bước vào tiệm hoa.
Tiệm hoa tối màu trông khá đơn giản, sau một âm thanh cạch từ công tắt, đèn vàng bật lên sáng bừng, tiệm hoa dưới ánh đèn vàng trở nên thật xinh đẹp. Gạch lót màu trắng, tường sơn màu hồng nhạt, đèn vàng phản phất lên những kệ xếp màu trắng ngà.
Ba hôm liền không nhập hàng, tiệm hoa hiện tại chẳng có hoa gì cả, trống trải đơn giản thật sạch sẽ.
"Anh ngồi đi" Tinh Lạc chỉ vào bàn tròn bằng gỗ, chính mình ngồi xuống một bên bàn tròn.
Trịnh Kiệt Luân không ngắm nhìn tiệm hoa nhỏ nhỏ xinh xinh nữa, ngồi xuống một bên bàn tròn, anh chỉ vừa ngồi xuống, chỉ vừa mới mở miệng, giọng anh còn chưa cất lên đã bị Tinh Lạc chặn lời.
"Chuyện có thai tôi tự chịu trách nhiệm."
Trịnh Kiệt Luân chính thức ngậm miệng lại, dùng con ngươi đen bạc nghiêm trọng nhìn người phụ nữ trước mặt giải bày.
"Chúng ta chỉ là quan hệ một đêm, tình một đêm ấy mà, chuyện có thai này là ngoài ý muốn, thế cho nên anh yên tâm, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm với tôi, chính tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với đứa nhỏ này. Cho nên anh Trịnh, anh không cần phải bận tâm đến, anh Trịnh cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi."
Tinh Lạc hít thở thật sâu, thu hết dũng khí đối diện với đôi mắt đen bạc nghiêm trọng kia, mặc cho trái tim hồi hộp đang đập lùng bùng, Tinh Lạc cười khì một cái làm dịu không khí giữa hai người xuống.
"À thì... Anh biết đó, có kiểu người phụ nữ dễ thụ thai, tôi là kiểu người như thế, việc dính thai này hoàn toàn tự tôi chịu trách nhiệm, cho nên anh đừng vướng mắc gì cả. Cứ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra đi, chuyện đứa nhỏ tôi sẽ xem xét thêm có nên giữ lại hay không, nhưng mà anh cứ yên tâm, cho dù tôi có giữ lại đứa trẻ cũng sẽ không phiền đến anh, tuyệt đối không phiền đến anh."
Tinh Lạc vừa nói vừa cười khì khì, cô muốn làm dịu không khí hai người xuống, thế nhưng mà nét mặt anh Trịnh càng lúc càng nghiêm trọng đi, cô càng nói, ánh mắt đen bạc cao lãnh kia cứ nghiêm chặt trên người, cái nhìn chằm chằm như thể đang muốn ăn vào xương máu Tinh Lạc.
Uây... Cô nói sai cái gì sao?
Tinh Lạc nuốt ực một ngụm, người đàn ông kia thậm chí còn khoanh tay trên ngực thể hiện một sự rất ư chi là... Không vừa lòng?
Không vừa lòng cái gì a!!! Cô đâu có bắt anh chịu trách nhiệm???
Hay là cô nói chưa rõ nhỉ? Tinh Lạc cắn cắn môi, đối diện ánh mắt chằm chằm như lửa đốt kia, cô nuốt ực thêm một lần nữa, ôm một bụng dũng cảm nói lại.
"Thì bây giờ như vầy, dù tôi giữ đứa nhỏ... À mà không, tôi sẽ giữ đứa nhỏ, nhưng tôi đảm bảo tuyệt đối không phiền đến anh và gia đình anh."
Sau ba ngày thẫn thờ ở bệnh viện, cô biết bản thân mình không có đủ can đảm vứt bỏ đứa nhỏ này, cô sẽ giữ lại nó, anh là cha của đứa nhỏ ngoài ý muốn này, cho nên cô phải nói cho anh, càng phải nói cho anh rõ ràng.
Tinh Lạc ngưng lại bởi ánh mắt chằm chằm kia, con ngươi kia đăm đăm vào cô mãi khiến cho cô càng thêm rối, trong anh khó chịu đến mức sắp mắng người rồi.
"Hay là tôi dọn khỏi Thành An? Nếu anh khó chịu đến như vậy thì tôi sẽ dọn khỏi Thành An, sau này tuyệt đối không bước vào nội thành, nhưng mà anh phải cho tôi chút thời gian thanh lý tiệm hoa."
Tinh Lạc nói xong, nghĩ đến chuyện phải thanh lý tiệm hoa dọn khỏi Thành An mà tủi thân.
Thì là... Tiệm hoa này cô phải tích góp rất lâu mới có được, bây giờ buộc phải thanh lý rời đi cũng thật không đành lòng. Nhưng Tinh Lạc cũng chẳng còn cách nào khác nữa, Tinh Lạc dần không dám nhìn Trịnh Kiệt Luân nữa, ánh mắt nhìn xuống mặt bàn tròn.
"Anh cho tôi chút thời gian, tầm khoảng... Ừ... Khoảnh một vài tháng thôi, tôi sắp xếp tìm chỗ mới rồi thanh lý tiệm hoa."
"Em đủ chưa?" Trịnh Kiệt Luân không nhịn nổi nữa, có trời mới biết anh lúc này muốn mắng người đến mức nào, mà không, phải nói là anh muốn đánh người.
Con mẹ nó, anh đánh cô được không?
Ngay bây giờ, vạch mông cô ra đánh mấy cái có được không?
Trịnh Kiệt Luân buông ra khoanh tay, đứng dậy bước qua chỗ ngồi của Tinh Lạc, anh đứng trước mặt cô, Tinh Lạc cũng lịch thiệp phản xạ đứng dậy, chiều cao không cân xứng khiến cho anh đứng trước mặt cô giống như một tấm chắn khủng lồ, Tinh Lạc phải ngước mặt một chút mới có thể nhìn thấy biểu tình trên gương mặt anh, còn không thì cô chỉ nhìn thấy một vòm ngực vô cùng to lớn, Tinh Lạc điềm tĩnh kéo ra nụ cười mặc cho con tim đang la hét.
Ôi a, nói chuyện thì nói chuyện, có ghế sao không ngồi?
Ý cô là anh thấy cô sắp xếp việc chuyển đi như vậy thế nào, cho cô thời hạn một vài tháng thôi a, cô không yêu cầu quá nhiều, không biết Trịnh tiên sinh đây thấy thế nào?
"Tôi thấy thế nào?" Trịnh Kiệt Luân bỗng nhíu đầu lông mày, khoé môi nhếch tựa cười lại như không cười.
"Tôi đang nhìn thấy một người phụ nữ rất siêu phàm, tự mình có thể mang thai được."
Những lời cô vừa nói chẳng có lời nào mà anh nghe lọt lỗ tai cả, cái gì mà... Thuộc kiểu người dễ thụ thai cho nên có thai là do bản thân?
Con mẹ nó, không tại vì anh thì cô không có mang thai!
Cô lại nói như cô mang thai hoàn toàn là do bản thân cô, con mẹ nó, anh không đút sữa thì sao cô lại bụng to cho được?
Lại còn... Cái gì mà cô tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến anh? Anh cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra?
Mẹ kiếp, anh giao phó việc tìm kiếm cô cho lão Lục, lão Lục cũng không có tin tức cho anh, anh lại cứ cho rằng tin tức của cô khó tìm, cơ mà cũng phải trách anh thời gian qua chuẩn bị công việc thăng hàm mà bận quá, hoàn toàn quên đi chuyện phải tìm cô.
"Em có biết những lời em nói ngu ngốc đến thế nào không?"
Trịnh Kiệt Luân tức đến nghiến răng nghiến lợi, mắt đen trừng to, nặng giọng hỏi.
"Tự em chịu trách nhiệm? Em nói tôi nghe xem một mình em thì chịu trách nhiệm như thế nào?"
Tinh Lạc hạ mắt không nhìn anh nữa, ánh mắt đình ở vòm ngực rộng lớn rồi dần hạ xuống, dần dần cô cúi mặt, chỉ còn nhìn thấy hai đôi bàn tay của bản thân đã níu lấy nhau tự lúc nào, nhìn thấy phía trước mũi giày tây đen nhám uy nghiêm.
Tự cô chịu trách nhiệm như thế nào à? Chính cô còn chẳng biết nữa.
Tinh Lạc không trả lời, Trịnh Kiệt Luân hình dung ra viễn cảnh đó.
"Em định mang thai một mình, sinh ra đứa nhỏ, lấy họ của em đặt tên cho đứa nhỏ, đứa nhỏ này không có cha, sau đó một mình em nuôi đứa nhỏ lớn lên, như vậy sao?"
Tinh Lạc cúi gằm mặt, chỉ có thể phản ứng nhỏ.
"Ừm..."
Đại khái chính là như những gì anh nói.
Trịnh Kiệt Luân tức đến nghiến răng, thật sự chỉ muốn đem cô đánh một trận, anh phì ra một tiếng cười khẩy.
"Em nghĩ như vậy là xong sao? Em có suy nghĩ tới tôi là ai chưa?"
Cô thì làm sao biết được anh là ai? Cô chỉ cho rằng tránh xa anh là tốt nhất!
Trịnh Kiệt Luân biết rõ cô nghĩ như thế.
"Em chẳng biết tôi là ai, em chỉ muốn cách xa tôi một chút, thậm chí em muốn ôm đứa nhỏ cắt đứt quan hệ với tôi, tự mình nuôi lớn nó."
Nói đến đây, Tinh Lạc bậm chặt môi, hai tay nắm chặt lấy nhau tiếp thêm dũng khí, Tinh Lạc ngẩn mặt, đối chất lại.
"Như vậy không đúng sao? Chúng ta chỉ là tình một đêm, đứa nhỏ này anh không cần phải chịu trách nhiệm là đương nhiên. Tôi thậm chí không biết anh là ai, đã có gia đình hay chưa, cho nên tất nhiên tôi không thể có ý nghĩ muốn anh chịu trách nhiệm."
"Mẹ nó" Trịnh Kiệt Luân không nhịn được phun ra một tiếng chửi, tay túm lấy gương mặt Tinh Lạc, mặt cô nhỏ đến mức một tay anh cũng có thể nắm gọn, hoặc là vì tay anh quá to.
"Em không tự mình mang thai!"
Chuyện như thế còn cần anh phải nói cho cô hiểu sao? Có lẽ... Anh không nói đứa ngốc này thật sự sẽ không hiểu.
"Mẹ kiếp, tình một đêm nên không là cái gì sao? Tôi nói em biết, đêm đó không phải vì tôi thì em cũng không mang thai, với em đó là đêm đầu tiên nhưng với tôi thì không. Tôi không trong sạch như em, tôi trăng hoa, tôi đã ngủ không biết bao nhiêu người, nếu như người nào tôi cũng làm như em đêm đó thì tôi có đến bao nhiêu đứa con hả?"
Ý anh là...?
Tinh Lạc nhíu đầu lông mày, bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
"Đêm đó em không đủ tỉnh táo có thể làm bậy, còn tôi thì không, tôi hoàn toàn đủ tỉnh táo để biết rõ tôi đang làm gì."
Ơ... Ý của anh là...
"Nếu tôi dùng biện pháp phòng chống thì em nào có lớn bụng."
Tinh Lạc chớp mắt, tay đẩy bàn tay anh đang nắm lấy càm.
"Anh muốn nói là... Anh có nghĩ tới chuyện tôi mang thai?"
Ôi trời, đứa ngốc này...
Trịnh Kiệt Luân thở dài, tay bị đẩy ra đưa lên day day ấn đường.
"Ý tôi muốn nói là tôi đã nghĩ đến chuyện sau này cùng em."
Nghĩ đến chuyện sao này? Tinh Lạc kinh ngạc tròn mắt, lập tức không tin tưởng.
"Tôi với anh chỉ là tình một đêm thôi mà, sao lại có chuyện nghĩ lâu dài?"
"Nhưng đó là lần đầu tiên của em" Đêm đó Trịnh Kiệt Luân không hề tùy hứng làm bừa.
"Tôi không có tùy tiện, tôi biết em cổ hủ, em rất quan trọng lần đầu tiên, vốn định sẽ chịu trách nhiệm với em nhưng sáng hôm sau em lại chạy mất."
Trịnh Kiệt Luân thừa nhận anh trăng hoa, thừa nhận anh từng ngủ với nhiều người, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo không gây ra hậu quả, anh luôn dùng biện pháp an toàn bất kể đối phương là ai, chỉ duy nhất đêm đó cùng Tinh Lạc.
Trịnh Kiệt Luân nhếch ra nụ cười gian tà, hơi thở mang theo hơi ấm nóng khơi gợi lại đêm đầu tiên cuồng nhiệt, ngón tay cái khẽ chạm lên gò má Tinh Lạc xoa xoa.
"Đêm đó em say, không nhớ chúng ta đã làm những gì sao?"
Cả hai người đều không dùng biện pháp, bản thân anh biết chính mình làm nên những gì, việc cô có thai cũng có thể hiểu là anh có chủ đích ngay từ đầu.
Anh vốn muốn phát sinh quan hệ cùng cô nha, ai mà ngờ sáng hôm sau cô lại bỏ chạy trước, còn để lại bốn tờ tiền xanh ngắt.
"Đã hiểu chưa?"
Trịnh Kiệt Luân dò hỏi, Tinh Lạc mím môi, đột nhiên trái tim la hét trở nên bồi hồi một cách lạ lẫm.
Vậy ra... Là người đàn ông này đã có ý thức trách nhiệm với cô ngay từ đêm đó.
"Nhưng... Nhưng mà anh Trịnh..." Tinh Lạc khẽ giọng, hàng mi dài rũ xuống.
"Ý thức trách nhiệm của anh rất rất tốt, thế nhưng mà... Chúng ta cũng không thể... Chúng ta không có tình cảm."
"Em chắc là không có không?" Trịnh Kiệt Luân phì cười, xem ra anh nhùn trúng là một củ lạc ngốc nghếch rồi.
"Tình cảm từ từ xây dựng cũng sẽ có, quan trọng là cơ hội, phải có cơ hội đã, đến cơ hội cho tôi chịu trách nhiệm cũng không có thì làm sao chúng ta phát sinh tình cảm?"
Ừ thì... Cũng có lý nhỉ?!
Trịnh Kiệt Luân nâng lên hai bàn tay, hai bàn tay áp lên hai gò má đỡ gương mặt Tinh Lạc ngẩn lên nhìn anh.
"Lạc Lạc, cho dù em không cần tôi chịu trách nhiệm, tôi cũng không cần em cho phép tôi chịu trách nhiệm, tự tôi muốn chịu trách nhiệm với em."
Dứt lời, Trịnh Kiệt Luân không chờ cô phản hồi, trực tiếp áp môi đến chặn lên làn môi nhỏ, Tinh Lạc mở to mắt kinh ngạc trước dung nhan đột nhiên phóng đại trước mặt, trong lúc cô còn ngơ ngác, Trịnh Kiệt Luân đã thuận tiện len lỏi vào trong miệng lưỡi Tinh Lạc, hôn hấp liếm láp lấy tư vị ngọt ngào cùng lưỡi nhỏ mềm mại.
Vừa hôn vừa ôm lấy thân thể Tinh Lạc, chống đỡ cơ thể cô dần dần nằm xuống bàn tròn.
"Nhân tiện thì..." Thả ra nụ hôn, Trịnh Kiệt Luân nhếch ra nụ cười sủng nịnh, ánh mắt tà đạo ngắm nhìn gương mặt chợt đỏ hồng sau nụ hôn của anh.
"Đã lâu không gặp lại, chỗ này cũng đã có em bé bỏng rồi, Tinh Tinh cô nương chịu khó nhẫn nhịn anh một chút."
Có em bé bỏng chẳng qua là xác định mối quan hệ một chút, cơ mà anh vì sao lại nới cúc áo thế?
Anh định...?
"Ấy..."
Còn tiếp...
(P/s Uây uây, Tinh Tinh cô nương đang có em bé thời kỳ đầu đó, anh Trịnh cầm thú nhẹ nhàng chút à nha. Ta nói hai mẻ nói chuyện mà tôi quắn quá, người ta chưa yêu mà tui đã hạnh phúc òi.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]