p class="watch-page-fiction-content">"Em vẫn là em thì hơn."
Vị trí Trịnh phu nhân, vợ của anh vốn không phải là chỗ mà cô có thể đứng.
Tinh Lạc đứng trước mặt anh, bộ quần áo dính chặt vào cơ thể, làn da ướt át bóng loáng càng lúc càng phiếm hồng, thuốc phát tán trong cơ thể càng khiến cho cô ngày một run rẩy.
Cô nắm chặt hai lòng bàn tay, răng cũng cắn chặt, cô muốn kiềm hãm cơ thể phát run, nhưng có cố thế nào cũng không kiềm chế được phản ứng sinh lý của cơ thể.
Đầu óc cô trở nên thật tỉnh táo, tuy rằng ý thức có một chút mụ mị mơ hồ, nhưng cô có thể nhận thức rõ bản thân đang muốn nói điều gì.
Tinh Lạc lại lắc đầu, giọng cô nấc lên vì run, cố gắng nói hết cõi lòng khi mà ý thức còn đủ tỉnh.
"Em rất không nghe lời..."
Tinh Lạc khẽ cười, đôi mắt đỏ hoe mang theo u uất ngắm nhìn anh đã đứng lên, anh đứng kia, chỉ cách cô vài ba bước chân.
Anh nhìn cô, trong đôi mắt phẫn nộ đỏ ngầu trở nên mềm yếu, cô nhìn thấy trong mắt anh là sự dịu dàng ngập tràn cũng như... Là thương hại.
"Anh có biết vì sao không?"
Tinh Lạc hỏi, chẳng chờ anh cho cô câu trả lời, hiện tại anh chỉ cần lắng nghe cô nói.
"Em đã sống hai mươi bốn năm, em chưa từng phải nghe lời bất kỳ ai trong suốt hai mươi bốn năm qua. Em luôn tự mình làm mọi việc, tự mình quyết định mọi vấn đề trong gia đình, vì em là trụ cột, mọi chuyện luôn là em gánh lấy.
Ở Thành An này, thu nhập của em tuy rằng chỉ có mấy triệu, thế nhưng em có thể nuôi cả gia đình ở Đài Đông Nam, từ những chuyện lớn cho đến những thứ nhỏ nhặt nhất trong gia đình, từ thuốc men của mẹ cho đến quần áo cặp sách của hai đứa nhỏ.
Em lo lắng cả một gia đình phía sau, anh nói xem... Suốt hai mươi bốn năm qua, em có thể nghe lời ai?"
Không một ai dẫn dắt cho cô, là chính cô tự bước đi rồi dẫn dắt lại cho hai đứa em nhỏ.
Không một ai bảo bọc cô, là chính cô làm tấm bia chắn cho bản thân mình rồi bảo bọc cả gia đình.
Suốt hai mươi bốn năm tồn tại đã như thế, thật khó để Tinh Lạc nghe lời một ai đó.
Thả ra hai lòng bàn tay, Tinh Lạc nâng lên hai bàn tay của chính mình, cô nhìn vào đôi tay sần sùi, những đầu ngón tay chai sạn, các đốt khớp ngón tay biến to hơn những cô gái khác, lại còn nhăn nheo rất nhiều.
Đôi bàn tay xấu xí này là di chứng tám năm cắm đầu làm việc kiếm tiền ở xí nghiệp tôm, thậm chí đến đôi chân của cô cũng không được đẹp đẽ, thời gian tám năm ở xí nghiệp ấy, mỗi ngày cô phải đứng từ bốn giờ hừng sáng cho đến mười giờ đêm, tự mình nhìn lấy rồi xoè ra hai lòng bàn tay ra cho anh nhìn, đôi mắt đỏ hoe chảy thành hai hàng dài.
"Kiệt Luân... Anh nhìn xem, có phải là rất xấu không? Chân của em cũng rất xấu nữa, nó to lắm..."
Để có được số tiền mở tiệm hoa nhỏ ở Thành An này, Tinh Lạc đã phải cố gắng rất nhiều, nhưng cho dù bây giờ cô có là một bà chủ tiệm hoa, thu nhập cũng chỉ vừa đủ nuôi gia đình năm cái miệng ăn. Cô không thể phung phí dù chỉ một đồng, còn phải dành dụm cho hai em nhỏ đi học.
Cái danh Trịnh phu nhân cao quý ấy có khoác lên người cô đi nữa, thì cũng chẳng thể rửa trôi đi cái bần cùng đã ăn mòn lên da thịt.
Vậy nên... Thật chẳng phù hợp.
Tinh Lạc âm trầm giống như ánh mắt trầm luân của anh, nói thật khẽ.
"Tầng lớp khác nhau, chúng ta là hai thế giới. Anh là Thành An hoa lệ, em là Đông Nam bần hèn. Cho dù em có khoác lên mình chiếc váy xinh đẹp nhất, em cũng chẳng thể lộng lẫy như lọ lem."
Suy cho cùng, lọ lem từ ban đầu cũng đã là con gái của ngài bá tước quý giá.
Thế nên cho dù Tinh Lạc có khoác trên mình chiếc váy xinh đẹp nhất, cô vẫn không thể hoá thành nàng công chúa mà toả sáng, bàn chân kẻ bần hèn lấm bùn đầy đất không thể nhét vừa giày thủy tinh.
Mang trên mình bộ trang sức lộng lẫy nhất đi nữa thì cô cũng thật xấu xí...
Hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm đeo trộm trang sức của mẹ.
Trịnh Kiệt Luân đứng ngây ra, chỉ biết nhìn cô một cách tự trách, từ hôm gặp hai người gặp lại nhau cho đến nay còn chưa tròn mười ngày, anh cứ tự mình quyết định, tự mình bày tỏ để cho cô trôi theo anh, nỗi lòng của cô vẫn cứ kẹt lại.
Anh đã quen với lối sống đứng phía trên người khác, anh luôn hạ lệnh và những người khác phải bắt buộc tuân theo. Trong khi cô chưa từng phải phụ thuộc vào ai, lời nói của anh đối với cô hoàn toàn không thể ảnh hưởng.
Tinh Lạc nhìn anh chỉ đứng im, đáy mắt phức tạp phiền nhiễu, cô khẽ cười, biết rằng anh đang khó xử trước những lời cô vừa nói, giọng nhẹ như lông hồng khẽ nói.
"Bắt đầu đã không đúng, chúng ta đừng thêm sai nữa, Trịnh Kiệt Luân..."
Lần thứ ba gọi tên anh, gương mặt Tinh Lạc ướm đầy nước mắt, khoé môi giương cao thành nụ cười thật cay đắng.
"Cứ thế kết thúc thì hơn."
Nếu như anh cưới cô, sẽ có hàng nghìn vấn đề xảy đến, hào quang trên người anh sẽ bị cô làm lu mờ đi, những ống kính luôn quay quanh anh, bọn họ sẽ thiêu dệt lên hàng nghìn thứ về cô và anh.
Ở thời đại này, đáng sợ nhất chính là miệng lưỡi con người, sức mạnh khủng khiếp nhất chính là truyền thông.
Tinh Lạc lui đi một bước chân nhỏ, cơ thể yếu ớt như cành liễu chập chạp xoay đầu, với thể trạng hiện tại cô không biết phải làm gì, nhưng có lẽ cô phải vào trong phòng kho rồi khoá trái cửa, tự nhốt mình lại cho đến khi nào thuốc giảm đi.
Trịnh Kiệt Luân vội vàng tiến tới nắm lấy tay Tinh Lạc, cô chỉ mới đi được vài bước chân đã bị nắm lại.
Bị anh nắm lấy, động chạm chỉ là trên cổ tay lại khiến Tinh Lạc bủn rủn, thuốc đã ngấm vào máu, tà niệm liên tục kích thích cơ thể, dục niệm dồn nén dâng trào chỉ trong một cái tích tắc, một cái nắm tay đã khiến cho đầu óc Tinh Lạc bị lu mờ, cô thở ra một hơi vừa nặng vừa nóng, xoay người lại, tay nắm lấy bàn tay anh muốn đẩy ra, cố gắng dùng ý thức cuối cùng ngăn cản.
"A... Anh đừng động vào..."
Trịnh Kiệt Luân nhìn thấy hai gò má cô trở nên ửng đỏ, thân thể mềm nhũng vẫn cứng đầu chống đối, anh biết tình trạng của cô lúc này, khoé môi cong cong thành nụ cười gian xảo.
Tiểu Tinh Lạc lúc này mất khả năng phản kháng rồi, anh chỉ cần dụ dỗ cô một chút.
Bàn tay kia rãnh rổi dư thừa nâng lên, cố tình sờ lên gò má đỏ ửng của Tinh Lạc, ngón tay cái lau đi vệt nước mắt.
Tinh Lạc nhíu mày, cố gắng gỡ tay anh cũng vô nghĩa, bây giờ sức lực của cô chậm chí đập không chết một con muỗi, cái chạm lên gò má làm trái tim Tinh Lạc kêu gào, cô xoay mặt đi, cố gắng né tránh bàn tay anh.
"Không... Không nên..."
Lúc này anh không nên chạm vào cô, cô không nghĩ rằng cô có thể kiềm chế được bản thân.
Đầu óc Tinh Lạc trở nên mơ hồ, ngón tay cái anh xoa thành những vòng tròn trên gò má thôi miên tâm trí Tinh Lạc. Đầu óc mụ mị, cơ thể phát lên cơn nóng rang, hai chân Tinh Lạc vô thức kẹp chặt lại, mày thanh chau lại cùng mi mắt nhắm chặt, cơ thể run rẩy vài giây, hạ thân trào phúng khoái lạc, cô nấc ra một tiếng mềm mại.
"Ưm..."
Hạ thân ướt nhầy chảy ra thêm một loạt chất lỏng thấm ra thành quần, Tinh Lạc nhăn nhíu nhắm chặt mắt sau cao trào vô hình. Cô khẽ mơ mắt, nhìn dung nhan tuấn tú gian xảo cười cười kia, ý thức chính thức bị dục niệm dập tắt, rỉ ra tiếng nhỏ thỏ thẻ thật yêu.
"Ưm... Muốn..."
Trịnh Kiệt Luân nhanh vội kéo cơ thể mềm mại nóng rang của Tinh Lạc ôm vào lòng, để cô dính lên người anh, mùi đàn ông càng làm cho đầu óc cô loạn lạc.
Anh gian xảo nhếch cao khoé môi, cúi đầu hôn lên môi Tinh Lạc, miệng lưỡi cuống quýt hôn hấp, Tinh Lạc nhiễm dục hoàn toàn thuận theo anh, nụ hôn ướt át say đắm qua một hồi. Trịnh Kiệt Luân mới ngừng lại, ngắm nhìn thiếu nữ yêu kiều đỏ ửng trong lòng, trầm ấm thì thầm hỏi.
"Muốn cái gì? Nói anh, anh lập tức cho em."
Tinh Lạc bám víu ngực áo anh, hai bàn tay nhỏ bám lên vòm ngực, giây phút này ý thức của cô đã hoàn toàn vô dụng, thuận theo người đàn ông mê hoặc kia, đáp lời.
"Muốn... Muốn anh."
Trịnh Kiệt Luân biểu tình không công nhận câu trả lời, đầu lông mày nhíu lại, muốn thăm dò trong lòng cô một chút.
"Anh nào? Kiệt Luân hay là..."
Trịnh Kiệt Luân thấp giọng nhỏ xíu, chỉ còn là âm gió thoảng qua tai cô.
"... Dư Hoà?"
Tinh Lạc cũng biểu tình một cái nhăn mày, đơn giản vì đầu óc cô lúc này đang ong ong toàn tiếng tim đập thình thịch, hoàn toàn không nghe được vế sau anh đề cập đến ai.
Tinh Lạc đang khao khát cảm giác được lấp đầy, cơ mà nói về lấp đầy thì người có thể nghiễm nhiên cắm vào trong người cô rất tự tiện thì còn ai khác ngoài anh.
Ý thức hiện lại mấy lần anh cắm vào, đều rất ngang nhiên ấn cô xuống rồi cắm vào, mặc cho cô lúc đó còn đang ngốc ra, Tinh Lạc nuốt nước bọt một cái, giọng yêu kiều như con mèo nhỏ nấc cục.
"Luân... Hự ực... Kiệt Luân..."
Trịnh Kiệt Luân phì cười, lông mày nhẹ nhõm giãn ra, anh bế cô lên, hiên ngang xoay ngược lại thả cô lên giường.
Chuyện sau đó...
Còn tiếp...
(P/s Chuyện sau đó là không có sau đó nữa, ká ká ká.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]