Chương trước
Chương sau
p class="watch-page-fiction-content">Trầm luân cùng nhau, hoan lạc trôi qua nửa giờ, với thể trạng của Tinh Lạc, Trịnh Kiệt Luân không thể đi quá xa, chỉ qua nửa canh giờ liền ngừng lại. Anh mặc vào quần áo cho Tinh Lạc, chính mình cũng chỉnh tề quần áo.

Tinh Lạc nằm nghiêng, nhìn anh đang ngồi bên cạnh cài cúc áo, gò má còn đọng lại dư vị hoan ái đỏ đỏ, môi nhỏ ẩm ướt mím lại. Trịnh Kiệt Luân cài xong cúc áo, nhận thấy cô đang tròn mắt, anh xoay mặt nhìn cô.



Chính mình thả người nằm xuống, anh cũng nằm nghiêng về phía Tinh Lạc, nhìn gương mặt cô phiếm đỏ, đôi mắt to tròn như hạt ngọc lấp lánh, Trịnh Kiệt Luân nâng bàn tay tiến đến gương mặt Tinh Lạc, vén lên lọn tóc bám trên gương mặt cô lên vành tai nhỏ, vành tai cô cũng phiếm đỏ lên, anh âm trầm nói.



"Sắp tới, một tuần tôi sẽ đến một lần."



Tinh Lạc nhanh cất giọng phản hồi.



"Không cần đâu..."



Chuyện này thật không nên, cô và anh không nên như vậy, Tinh Lạc quả thật không có tụi phận cái gì cả, không cần anh phải ôm ấp theo cách này.



"Em đừng nghĩ nhiều."



Trịnh Kiệt Luân biết thừa ánh mắt của Tinh Lạc, anh vén xong lọng tóc thì thu tay về, ôn tồn đáp.



"Chỉ khiến cho cơ thể em tốt hơn thôi, tôi sẽ không quá phận, giống như vừa rồi thôi, chỉ cần cơ thể em thoải mái liền ngừng, tôi hiện tại chỉ muốn điều tốt nhất cho đứa trẻ."



Giống như vừa rồi...



Anh rất dịu dàng khiến cho cơ thể Tinh Lạc quả thật rất thoải mái, chỉ nửa canh liền xong, cô cao trào mấy lần đủ thoả mãn anh liền ngừng, hình như... Vừa rồi bản thân anh còn chưa có thoải mái thì phải, chỗ kia vẫn chưa có phát tiết.



"Nhưng mà... Như thế này có chút..."



Tinh Lạc đang ậm ự, Trịnh Kiệt Luân bỗng duật ra tiếng cười trầm khàn.



"Em lo cái gì, dù sao thì em cũng đâu có chút tình cảm nào với tôi, chúng ta chỉ quan hệ đôi bên có lợi thôi, tôi vì muốn tốt cho cơ thể của em và con của tôi, còn em cũng có thể thoải mái."



Trịnh Kiệt Luân cố tình lặp lại lần nữa.



"Dù sao em cũng đâu có tình cảm, thế thì có gì phải lo lắng?"



Tinh Lạc rũ mi, hàng mi cong dài sụp xuống che đi con ngươi u uất, lời anh nói khiến cho cánh môi bất giác mím lại.



Trịnh Kiệt Luân nhìn thấy biểu tình kia, con ngươi đen bạc nghiêm lại, bàn tay đưa ra bắt lấy thân thể Tinh Lạc kéo về phía anh.



"Oa... Anh làm gì...?"



Tinh Lạc giật mình kêu lên, Trịnh Kiệt Luân đem cô úp vào lòng ấp ủ, tùy tiện trả lời.





"Ôm em ngủ, chẳng phải đã nói hôm nay để cho con cảm nhận tình cảm cha mẹ một chút sao, dù gì thì cũng làm cái chuyện hệ trọng nhất rồi, bây giờ chỉ ôm một chút thôi, kêu la cái gì?"



Được úp vào lòng ngực ấm áp của anh, tâm thất Tinh Lạc mềm nhũng, cô bậm chặt môi, mùi hương từ áo anh, mùi nước hoa nam tính hương muối biển thanh mát, lúc nào mùi hương này vây quanh, cô cũng cảm thấy thật an toàn. Vòng tay anh cũng thật vững trãi, bảo bọc ôm gọn cô vào lòng.



Vòng tay, hơi ấm, mùi hương, lồng ngực, tất cả đều thật dỗ dành Tinh Lạc, cô bỗng chốc cảm thấy thật yếu ớt, tâm tư không thể khống chế, nổi lên tham lam muốn được dựa giẫm cổ ấm áp này.



Trịnh Kiệt Luân ôm cô, hơi thở anh trở nên nhẹ nhàng, từng hơi phủ xuống mái đầu Tinh Lạc.



Chật, chỉ mới thế này thôi mà... Chỉ mới bây nhiêu mà cô đã mũi lòng rồi.



Tinh Lạc nhăn mày, cô không thể để bản thân lần nữa trôi theo sự dịu dàng của anh, nhắm lại mi mắt, đánh đi suy nghĩ mềm yếu trong lòng, Tinh Lạc phải nhanh nhanh ngủ đi thôi.



Trời hừng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Trịnh Kiệt Luân đã rời khỏi tiệm hoa, Tinh Lạc đang nằm trong vòng ôm của anh ngủ say, khi anh rời khỏi, tiếng bước chân vừa lặng đi, mi mắt Tinh Lạc chậm rãi nâng lên.



Chỉ là hít thở bình thường một hơi, bỗng nhiên hơi thở lại thật nặng.



Hôm nay vẫn sẽ là một ngày bình thường, cô nhập hoa, đặt vào chậu chứa, gói hoa, kiểm hàng cần giao, công việc ở tiệm hoa cứ lặp đi lặp như thế. Bà Hồng hôm nay sẽ nấu những món bổ dưỡng cực hạng cho cô, một ngày của Tinh Lạc chỉ như thế trôi qua.



Năm ngày trôi qua, tiệm hoa có Tinh Tiêu, Linh Lan và bà Hồng nhộn nhịp hơn hẳn, Linh Lan không vào học ngay mà sẽ học ở kỳ học sau, vậy nên cả ngày con bé đeo bám lấy Tinh Lạc, khi có đơn làm hoa, hai chị em sẽ cùng nhau gói hoa rồi mang đi giao hàng.



Tinh Tiêu buổi sáng học ở trường, giờ nghỉ trưa trông tiệm hoa cho Tinh Lạc sau đó đi học phụ đạo đến chiều, tối lại về quay quần bên chị hai và em gái nhỏ.



Ngày thứ sáu, bảy giờ tối, bà Hồng đang nấu bữa chính cho lúc chín giờ, Tinh Tiêu vẫn ngồi trong quầy thanh toán, hiện tại cậu bé đang giải đề vật lý.



Quầy thanh toán là bàn học lý tưởng của Tinh Tiêu a, bỗng nhiên điện thoại cậu bé rung lên âm báo tin nhắn, cậu mở màn hình điện thoại, nhìn thấy tin nhắn từ số máy của Trịnh Kiệt Luân, Tinh Tiêu nhanh chóng mở mục tin nhắn ra xem.



Đọc xong dòng tin nhắn, Tinh Tiêu nâng mắt nhìn chị hai đang chơi cùng út Lan, hai chị em họ đang chơi món đồ chơi lắp gáp lego hình một chú thỏ, vừa hay cũng đang ngồi đối diện chiếc tivi.



Tinh Tiêu đứng dậy, vung vai uể oải đi đến chỗ Tinh Lạc đang ngồi xuống.



Tinh Lạc nhìn thấy em trai đến ngồi cùng, mắt vẫn tập trung nhìn vào mẫu giấy hướng dẫn, tay cầm một mẩu lego nhỏ, cô hỏi.



"Làm xong bài rồi à?"



"Dạ chưa..."



Tinh Tiêu cười đáp.



"Em muốn giải trí một chút."





Cậu cầm điều khiển, bật lên tivi, theo lời dặn của Trịnh Kiệt Luân chuyển sang kênh tin tức giới thượng lưu, cậu ngồi vờ như đang xem tin tức, chủ đích là mở tin tức cho chị nghe.



Thông tin trên đài đang phát về tin tức của thiếu gia Âu thị ăn chơi quá đà tại họp đêm, bị cảnh sát bắt trong tình trạng phê thuốc. Tiếp theo là hàng loạt tin tức khác về những người có tầm ảnh hưởng ở Thành An, trôi qua gần năm phút, Tinh Lạc vẫn tập trung ghép lego cùng Linh Lan.



Bỗng nhiên một tin tức phát lên, hai tay Tinh Lạc đang ghép hai mẩu lego nhỏ bị khựng lại bởi giọng nói của nữ phóng viên.



"Chào mừng quý vị và các bạn đến với bản tin nóng nhất ngày hôm nay, chắc hẳn quý vị và các bạn đều đã từng nghe, từng biết đến thiếu tướng Trịnh của hải đoàn hai mươi ba quân khu chín. Hôm nay, thiếu tướng Trịnh đã thông báo kết hôn cùng tiểu thư nhà họ Đổng, phóng viên có ghi nhận được hình ảnh thiếu tướng Trịnh cùng đại tiểu thư Đổng gia cùng nhau đi vào cục dân chính để thực hiện thủ tục xác lập hôn nhân."



Tay Tinh Lạc cố gắng ghép vào lego mất đi lực, mắt nâng lên nhìn lên bản tin đang hiện một tấm ảnh, hình ảnh Trịnh Kiệt Luân cùng một cô gái sang trọng váy tiểu thư, tay cầm ô che nên chẳng nhìn được gương mặt, hai người đi ra từ cục dân chính.



Giọng nữ phóng viên lần này vang vọng vào lỗ tai Tinh Lạc thật rõ.



"Theo thông tin được biết, thiếu tướng trong lòng các ái nữ đã có mối quan hệ cùng Đổng tiểu thư từ sớm, hiện tại gấp rút thực hiện chuyện kết hôn là vì Đổng tiểu thư cùng thiếu tướng Trịnh đã có mối liên hệ gắn kết, mặc dù vẫn chưa có thông tin chính xác nhất về việc Đổng tiểu thư mang thai nhưng phần đông thảo luận điều cho rằng Đổng tiểu thư đã mang máu mủ của vị thiếu tướng thống soái này."



Hai mẫu lắp ráp trên tay Tinh Lạc rơi xuống sàn nhà, cô thẫn người nhìn bản tin đang thông báo, Linh Lan ngây ngô cầm lên hai mẫu ghép của chị hai, ngây thơ đưa lên cười nói.



"Hai Lạc làm rơi nè."



Tinh Lạc không phản ứng, cô chỉ nhìn về phía màn hình tivi, không thấy chị chú ý, Linh Lan vô tư ghép mảnh ghép.



"Cái này với cái này, oa, cái này mới phù hợp với cái này, ghép thế này... Hưmmm... Ghép vào này nữa, như thế là xong rồi."



Tinh Lạc trơ mắt nhìn bản tin rồi lặng đi, trái tim mất đi một nhịp đập từ lúc nào, hụt hẫng như thể bị ai đó lấy đi một thứ gì, giữa lồng ngực bị khoét thành một lỗ đen đang không ngừng rỉ máu.



Bên tai cô là giọng nói vô tư, ngây ngô của Linh Lan.



Cái này... Mới phù hợp với cái này...



Trên màn hình là bóng dáng anh cùng vị tiểu thư váy ngà cao quý, cô có thể hình dung ra cảnh tượng anh và cô gái quý trọng kia sánh bước cùng nhau ngay trước mắt.



Ừm thì... Thật phù hợp.



Người đó... Phải sánh vai cùng người kia, mới phù hợp.



Còn tiếp...



(P/s Toai biết gì đâu, toai hõng có biết gì đâu nha.



À mà mọi người hỏi lịch ra chương, ừ thì cứ nhắm 9 10 11 12 giờ đêm mỗi ngày mà ngoi lên tìm tui đi, mỗi ngày một chương, dảnh thì nhiều hơn nà, cứ tầm khung giờ đó mà ngoi lên kiếm tui ua, à à, thứ năm tui bận lắm nên mọi người đừng chờ, cứ mặc định thứ năm không có chương nhé.)



_ThanhDii

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.