Bữa sáng được các phục vụ bày trên bàn, món cháo yến mạch đơn giản cực kỳ bổ dưỡng do Doãn Linh nấu, cùng với sữa chua trái cây làm tráng miệng, duy chỉ thiếu ông bà Phàm góp mặt.
Bốn người góp mặt trên bàn ăn ngầm hiểu được lý do vắng mặt của ông bà Phàm, mấy khi ông Phàm có thời gian đưa bà Ninh đi du lịch, cho nên hai vợ chồng bọn họ dành thời gian mặn nồng rồi, bốn người có mặt vui vẻ dùng bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, Tinh Lạc và Doãn Linh cùng nhau ngồi một chỗ, Tinh Lạc muốn tập đan len, Doãn Linh ngồi bên cạnh cùng Tinh Lạc xem video tập đan móc.
"Chỗ này thế này... Rồi lại thế này... Linh nhỉ?"
Tinh Lạc cầm hai chiếc đũa móc len, bối rối nhìn sợi len nằm trên quen đan, cảm giác có gì đó sai sai. Doãn Linh mù tịt về đan len, nhìn thứ bừa bộn trên tay Tinh Lạc sau đó nhìn lại video chỉ dẫn, so sánh một hồi, Doãn Linh chỉ biết cười trừ.
"Chắc là đúng rồi."
Nhưng mà nhìn kỹ lại không đúng lắm, Doãn Linh lắc lắc đầu ngán ngẩm, than thở một hơi dài.
"Ầy dà, phải có bà Ninh ở đây thì tốt rồi, cậu ấy rành vụ đan móc này lắm, hồi trước cậu ấy tập đan để làm quà sinh nhật cho ông bà nội."
Tinh Lạc cũng chỉ biết nhúng vai.
"Có lẽ là ngủ chưa thức, chị nghe nói ông Phàm bận bịu lắm, mấy khi có thời gian rảnh rỗi như này mà đưa phu nhân đi chơi, cứ để họ tận hưởng đi, chúng ta đừng làm phiền."
Là người đàn ông thành đạt nhất Thành An, mọi hoạt động của Phàm Dương luôn được báo chí đưa ống kính, thời khoá biểu khá dày đặt.
Doãn Linh mới gật gật đầu, tập trung so sánh hai mẫu len, ngón tay trỏ chỉ vào một chỗ trên len đan của Tinh Lạc.
"Hình như chỗ này lạ lạ nè."
Hai người con gái ngồi cùng nhau, Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến cũng ở cùng một chỗ, hai người đang đánh bi-a trong căn phòng bằng kính có thể nhìn xuyên ra chỗ ngồi của hai tiểu bé bỏng, căn phòng cách hẳn âm thanh với bên ngoài.
Lục Tiến đứng bên bàn bi-a nhìn Trịnh Kiệt Luân đang bôi lơ cho chiếc cơ, ánh mắt Lục Tiến liếc nhìn về hai nàng nhỏ bên ngoài, chiếc cơ dài đặt ngang qua hai vai, tay mắc lên chiếc cơ một cách lười biến.
Vốn phòng được cách âm hoàn toàn, bên ngoài chẳng thể nghe những gì mà hai người nói, Lục Tiến nhẹ giọng.
"Chuyện Viên gia, cậu vẫn để như vậy à? A Vỹ nói người nhà họ Viên đang cầu cứu nhà họ Giản."
Nói xong, Trịnh Kiệt Luân cũng vừa hay bôi xong lơ cho chiếc cơ, anh nghiêng người thấp xuống, tay đặt ra làm bệ đỡ chiếc cơ, phong thái bình thản đánh bi-a, Lục Tiến nói tiếp.
"Cậu vẫn hơn là đừng gây sự với Giản gia, ông ta cũng là đổng sự trưởng quản trị quốc phòng, trên cậu nghìn cơ, có là tôi và Phàm Dương gộp lại cũng chưa chắc ứng phó kịp cho cậu đâu."
Đương nhiên Trịnh Kiệt Luân có tiếng ở Thành An, Phàm Dương có tiếng ở Thành An, và cả Lục Tiến anh cũng có tiếng ở Thành An, nhưng núi này cao vẫn có núi khác cao hơn, Trịnh Kiệt Luân là thiếu tướng mới nhậm chức, nhà họ Giản mà Viên gia đang cầu cứu trong đó có Giản Tầm, đại tướng quân tay to tay lớn che cả vùng trời.
Bao năm qua Viên gia bành trướng ở Thành An là vì dựa hơi Giản gia, được biết đổng sự trưởng Giản Tầm là chỗ quen biết khá thân của Viên lão.
Trịnh Kiệt Luân ngắm thẳng quả bi, chiếc cơ thẳng tắp một lực đánh, âm thanh đánh bi rõ ràng vang lên, quả bi lăn đánh tới quả bi số nối lách cách một tiếng càng rõ hơn.
Trịnh Kiệt Luân nhỏm dậy, đi bọc qua phía bên kia bàn đánh tiếp tục, bình thản nói.
"Cứ mặc đi, Giản gia nhúng tay vào thì càng tốt thôi."
"Tốt?" Lục Tiến nghe xong liền nghi hoặc.
"Có cái gì tốt, cậu chỉ mới là một thiếu tướng thôi, cậu so với Giản Tầm chỉ là một con cờ nhỏ bé, tốt nhất cậu đừng có gây vào, hạn chế dính líu đến. Chỉ một ngày hôm qua Viên gia đã loạn rồi, xem như cho bọn họ một bài học."
Bản tính của Lục Tiến xưa nay vẫn thế, chuyện dính dáng đến bạn bè bằng hữu, nhất là mấy người bọn họ, Lục Tiến đều rất lo lắng. Bởi rằng anh ở gian hồ đổ máu, cô độc từ sớm, đếm đi đếm lại cũng chỉ có một vài người nguyện trở thành bằng hữu tình tâm.
Trịnh Kiệt Luân đang ngắm quả bị, tay giương cần cơ, chuẩn bị đánh thì bị lời nói của Lục Tiến làm lệch quỹ đạo.
"Cậu không so nổi lão già Giản Tầm đấy."
Cạch.
Cần cơ đánh vào viên bi lệch quỹ đạo, lăn chệch hướng. Trịnh Kiệt Luân đứng thẳng, chống chiếc cần cơ xuống nền nhà.
Anh đương nhiên biết vị thế anh không so bì được Giản Tầm, lão già đó cống hiến cả đời vì Thành An, cương vị trong quân ngũ gần như ở vị trí cao nhất. Trịnh Kiệt Luân không phải kẻ giận quá mất không, anh đã sớm suy tính đường đi nước bước.
"Giản Tầm đúng là vị thế lớn, nhưng ông ta cũng chẳng phải để tâm đến chuyện của Viên gia như vậy."
Đến lượt của Lục Tiến, Lục Tiến nghi hoặc hỏi.
"Không phải Viên gia và Giản gia là chỗ thân hữu sao? Bao năm qua Viên gia lớn mạnh như vậy đều là nhờ Giản gia hậu viện phía sau."
"Không thân đến như vậy."
Trịnh Kiệt Luân trả lời, anh không muốn phải Lục Tiến lo lắng, Trịnh Kiệt Luân biết rõ tính tình cậu bạn họ Lục này, bèn phải nói ra ngọn ngành.
"Viên gia và Giản gia là kiểu quan hệ có qua có lại, Giản gia hậu viện cho Viên gia chỉ có một phần là vì tình nghĩa, phần còn lại chủ yếu vì Viên thị là bàn đạp để con trai của Giản Tầm tiến lên ghế nghị sĩ."
Từ sau khi Mộ thị sụp đổ, Hafam tiến lên cai quản thị trường Thành An, sau Hafam chỉ có Viên thị là lớn mạnh nhất. Muốn tiến lên ghế nghị sĩ cần rất nhiều yếu tố, để lấy được lòng dân đen, đảm bảo kinh tế Giản gia phải nhờ qua Viên thị.
Phiếu bầu của con trai Giản Tầm đa phần là bắt nguồn từ Viên thị, nay Viên gia gặp nạn, muốn sự trợ giúp của Giản gia, kẻ luôn giữ lý lịch trong sạch để ngồi vững ghế nghị sĩ sẽ không muốn dính vào phiền phức.
Những chuyện này Lục Tiến chưa rõ nên rất lo lắng cho anh, Trịnh Kiệt Luân nói.
"Giản gia hiện tại không muốn dính vào thị phi, sẽ không muốn giúp đỡ Viên gia, dù sao thì việc giữ ghế nghị sĩ của con trai Giản Tầm vẫn là quan trọng nhất."
"Thật vậy à?"
Lục Tiến còn chút nghi hoặc, ngẫm lại thì Trịnh Kiệt Luân cũng không phải loại người sẽ làm bừa, thế nhưng Trịnh Kiệt Luân lại đột nhiên nói.
"Tôi lại mong Giản Tầm cứu vớt Viên gia đấy chứ."
Lục Tiến ngạc nhiên, biểu thị một cái chau mày khó hiểu.
Trịnh Kiệt Luân cười cười, tay cầm lên chiếc cơ gõ gõ lên bàn đánh bi-a nhắc nhở đến lượt của Lục Tiến, miệng lại nói.
"Có nhớ con trai Giản Tầm không? Cái lão già hơn bốn mươi tuổi ngồi ghế nghị sĩ ở Đài Đông Nam, nghe nói lão ăn chơi chát tán lắm, rất thích Viên Hạ Anh Túc, trước đây có mấy lần ngõ lời cưới Viên Hạ Anh Túc nhưng bị Viên gia từ chối."
Lục Tiến nghe xong, được khai sáng đến một vấn đề, ngay lập tức gật gù, khoé môi không khỏi co co giật giật.
"À thì ra, chật, cậu được lắm."
Lục Tiến không phải lo âu nữa, xem ra anh đã quá lo lắng rồi, cầm chiếc cần cơ đặt lên bàn cơ đánh bia, anh phải thắng trận này.
Trịnh Kiệt Luân không chỉ muốn toàn bộ trên dưới Viên gia tán gia bại sản phải đi cầu cứu người khác, mà còn muốn Viên Hạ Anh Túc không được sống thảnh thơi.
Viên gia hết đường sẽ cầu xin Giản gia giúp đỡ, Giản gia chưa từng làm chuyện không có lợi, thậm chí tình thế của Viên gia hiện tại còn không tốt, có thể ảnh hưởng đến Giản gia nếu Giản gia nhún tay vào. Nhưng nếu đem Viên Hạ làm công vụ trao đổi, con trai Giản Tầm nổi danh là một lão già tham sắc, nhất định sẽ không từ chối.
Cuộc đời của "Ngọc nữ Viên gia" lừng lẫy bao năm nay cứ thế mà dập tắt đi.
Chuẩn bị đánh bia, tư thế đều đã sẵn sàn, Lục Tiến lại thắc mắc.
"Cơ mà... Cậu đã làm gì Viên gia thế?"
Được hỏi, Trịnh Kiệt Luân đứng dựa vào bàn bia, gương mặt lãnh đạm giễu thành nụ cười.
"À... Chỉ là dùng một tên lính đánh thuê lấy đầu vài người trong Viên gia, lan vài tin đồn thất thiệt, cậu biết đấy, sức mạnh lớn nhất là miệng lưỡi truyền thông, chỉ cần Viên gia loạn lạc một chút Viên thị liền không xong, cổ phần xuống dốc nhanh chóng, Viên thị lại đang có một dự án lớn đánh đổi, nhà đầu tư biết thế mà lui, cổ đông rút vốn, nợ chồng nợ, đơn giản như vậy liền đi ăn mày thôi."
Nói rồi Trịnh Kiệt Luân cười cợt.
"Tôi đang mong Giản Tấn (Con trai Giản Tầm, nghị sĩ ở Đài Đông Nam) cứu vớt ngọc nữ nhà họ Viên đây."
Nghe xong, Lục Tiến chỉ biết cười, tán thưởng bạn tốt.
"Cậu cũng cầm thú thật đấy."
Trịnh Kiệt Luân chỉ cười không đáp, đây là bản án đầu tiên, người đời nhìn thấy Viên gia sẽ biết thân biết phận, biết cái gì nên hay không nên day vào.
Bảo bối nhà anh có là người thất ăn vô học đi nữa, có là người tay lắm bùn, chân lem đất cũng không một ai có thể bình phẩm.
Từ bé cho đến lớn, lý lịch Trịnh Kiệt Luân cũng như Trịnh gia vô cùng sạch đẹp, đến một vết bụi mịn cũng chẳng có, nhưng mà có vẻ như Trịnh gia im ắn quá, người ở Thành An không xem trọng nữa rồi.
Điển hình nói đến là Viên gia kia.
Chật, anh nghe nói Giản Tấn rất thú tính, người tình của lão đều như thú vật để lão đạp dưới lòng bàn chân, với sự yêu thích nồng nhiệt dành cho ngọc nữ Viên gia, lại còn bị từ chối mấy lần, hiện tại đem đi trao đổi, Giản Tấn sẽ "Nhiệt tình" chiêu đãi Viên Hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]