Trước mặt cô gái của mình, Dạ Cảnh Tinh không thể khiến đối phương hoảng sợ hoặc nhìn thấu bộ mặt cũng đáng sợ không kém của mình, chẳng hạn như lúc cầm súng dí vào đầu anh ruột như hiện tại. Bởi thế, hắn phải đợi lúc cô ngất đi mới dám hành sự.
Cũng nhờ có khẩu súng trong tay, mà Chương Xuân Di mới có thể đưa Hứa Tuệ Trân rời khỏi đó một cách tự nhiên nhất.
Giờ chỉ còn lại hai người đàn ông, họ cũng là anh em song sinh cùng mang chung dòng máu, thế nhưng từ nhỏ đến giờ chưa khi nào hòa thuận.
Nay Dạ Cảnh Văn còn bị em trai ruột cướp vợ trong tay, cơn ấm ức này anh ta nuốt trôi thế nào đây?
Dạ Cảnh Tinh đợi tới khi nghe tiếng xe thân ái của mình nổ máy rời đi, thì hắn mới chịu buông khẩu súng xuống.
Dạ Cảnh Văn nhếch mép cười khẩy, rồi khoan thai quay trở lại sofa ngồi xuống. Trên mặt mỗi người đều có một vài vết tích từ hậu quả của việc ẩu đả vừa qua.
“Không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn mà mày lại đủ bản lĩnh thao túng người phụ nữ của tao rồi. Đúng là đáng khâm phục nhỉ? Nhưng nếu để ba nhìn thấy dáng vẻ em oai phong cầm súng chĩa vào đầu anh, chỉ để tranh giành chị dâu, chắc ông ấy sẽ “vui” lắm. Vui tới mức nổi trận lôi đình vì có một đứa con trai ngỗ nghịch như mày.” Càng nói về sau, giọng điệu anh ta càng châm biếm, lạnh lùng thấu xương.
Vậy mà Dạ Cảnh Tinh chỉ bình thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391845/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.