Xuyên suốt đoạn đường từ Cục cảnh sát trở về, Hứa Tuệ Trân đều không hé môi nói lên nửa chữ. Cho tới khi xe đã dừng trước cửa nhà, cô mới nói:
“Anh lên phòng, em có chuyện quan trọng muốn nói.” Lạnh nhạt nói hết câu, Hứa Tuệ Trân liền xuống xe, đi một mạch vào nhà.
Thấy cô nghiêm túc như thế, Dạ Cảnh Văn cũng lấy làm hiếu kỳ, nên liền nối bước theo sau. Lúc anh lên tới phòng riêng, Hứa Tuệ Trân đã ngồi chờ sẵn trên sofa và trước mặt là một tờ giấy kèm theo bút.
Bấy giờ, sắc mặt anh càng thêm tối màu. Mang theo đôi lông mày cau có nhíu vào, vừa ngồi xuống đối diện đã nghe cô kiên định cất lời:
“Chúng ta, ly hôn đi.”
Nghe cô nói, Dạ Cảnh Văn liền trưng ra biểu cảm nực cười, cùng đường nét trào phúng trên môi. Bởi vì anh ta nghĩ, Hứa Tuệ Trân đang nói đùa.
“Em lại bắt chước ai cái thói giận dỗi, rồi làm mình làm mẩy này vậy Trân? Mau ném lá đơn đó vào thùng rác ngay đi.” Anh ta tuyệt nhiên nghiêm giọng.
Nhưng bây giờ, lòng cô đã nguội lạnh, cũng không còn thứ gì đáng bảo vệ để đến mức phải nhẫn nhịn cho qua như bao lần.
“Em không bắt chước ai, cũng không làm mình làm mẩy, mà đang rất nghiêm túc muốn bàn chuyện ly hôn với anh. Chữ ký, em cũng ký sẵn rồi, chỉ chờ anh nữa thôi.”
Lần này, Dạ Cảnh Văn mới chịu tin những gì cô nói là thật, nên đôi lông mày mới gắt gao nhíu vào.
“Hứa Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391843/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.