“Em xót, nên xin tha cho nó đấy à?” Dạ Cảnh Văn lạnh giọng lên tiếng, nhìn vào cặp mắt sắc bén của anh ta lại khiến Hứa Tuệ Trân e sợ.
“Anh hiểu lầm rồi. Không phải em xót, mà chỉ muốn gia đình mình dĩ hòa vi quý thôi. Em sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra và an phận ở bên anh, chúng ta lại hạnh phúc như lúc mới yêu, được không anh?”
Những lời dịu dàng của cô, không những không thể xoa dịu tâm trạng của người đàn ông, mà ngược lại còn khiến trong đôi con ngươi đen láy kia càng thêm băng lãnh.
Nếu không quan tâm, không xót, sẽ chẳng ai muốn buông tha cho kẻ đã gây ra tổn thương cho mình. Dạ Cảnh Văn hiển nhiên thấu hiểu tường tận, nên lập tức vì cơn ghen tuông mà dùng tay bóp chặt cằm cô gái, gằn giọng thốt lên:
“Em đang vì nó mà chịu nhượng bộ với tôi đấy. Em yêu nó rồi, đúng không hả?”
“Không có, anh buông tay ra đi. Em đau…” Hứa Tuệ Trân khó khăn cất lời năn nỉ.
Mà mãi tới mấy mươi giây sau, người đàn ông mới chịu buông tay. Anh ta cáu kỉnh tháo cà vạt xuống, sau đó hiên ngang cởi từng cúc áo.
Con người này thẹn quá hóa giận ư? Lẽ nào anh ta muốn làm chuyện đó với cô?
Linh cảm bất an thôi thúc Hứa Tuệ Trân mau chóng rời đi, nhưng cô vừa quay lưng đã bị anh ta cưỡng chế quật ngã xuống giường.
“Chẳng phải em vừa nói sẽ an phận bên tôi sao? Bây giờ định đi đâu? Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391841/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.