Trước mặt là người cô yêu, nhưng sao... Mùi hương cơ thể này... lại xa lạ tới thế?
Hứa Tuệ Trân bất giác giật mình, rồi vội vàng lui bước và giương mắt nhìn người đàn ông theo quán tính.
Giây phút đó, hai ánh mắt dường như thân thuộc nhưng là lạ lẫm dần liên kết nhau. Rõ ràng, đối diện là Dạ Cảnh Văn, gương mặt đó cô không thể nhìn lầm với ai được, nhưng tại sao cảm giác tiếp xúc cứ như hai người dưng vừa chạm mặt lần đầu?
Đối lập với cô gái, là ánh mắt vô cảm có chút trào phúng của người đàn ông.
"Là cô sao/Là anh sao?" Cả hai không hẹn, nhưng cùng lúc cất lên câu hỏi.
Một người phát ngôn trong nghi vấn, kẻ còn lại âm giọng chứa ẩn ý mỉa mai. Chính hắn đã nhếch môi khi nghe xong câu hỏi ấy của Hứa Tuệ Trân và trực tiếp lướt ngang qua cô một cách lạnh lùng.
"Vậy cô tưởng ai?" Người đàn ông nhàn nhạt hỏi.
Chính câu hỏi và cách gọi cô như thế đó, khiến Hứa Tuệ Trân nhanh chóng rơi vào hố đen hụt hẫng.
Dạ Cảnh Văn không bao giờ gọi cô bằng "cô". Người này, là anh thật sao?
Miễn cưỡng nặn ra nụ cười rồi quay lại nhìn hắn, cô cố tỏ ra tự nhiên nhất để hỏi:
"Anh đang giận em hả? Trước giờ có khi nào anh gọi em bằng cô vậy đâu?"
Sự thắc mắc của Hứa Tuệ Trân lập tức khiến người đàn ông chột dạ. Hành động chọn lựa quần áo trong tủ đồ cũng khựng lại mấy giây, rồi mới thư thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391814/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.