Giao thừa năm nay đúng vào ngày hai mươi chín, giống như mọi năm, ba bận rộn làm gà cúng, cô phụ gói bánh với mẹ. Nhưng cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại, cô che miệng ngáp ngắn ngáp dài
-“Thôi để mẹ làm tiếp, đi ngủ đi” mẹ hối thúc
Cô gói thêm một cái nữa thì phủi tay đứng dậy nói với mẹ –“Vậy con đi ngủ trước đây”
Sáng mùng một, khi Hứa An Nhược thức dậy mặt trời đã phủ ánh dương bao trùm lên không khí như hội như hoa, vệ sinh cá nhân xong thay thay bộ váy mới cô hí hửng xuống dưới nhà.
Ngay lúc đó, Hứa Minh Trọng, đứa cháu đích tôn của gia đình họ Hứa đang khoanh tay trước ngực, dõng dạc nói to:
-“Con chúc ông bà nội năm mới vui vẻ, sống lâu trăm tuổi”
-“Ngoan lắm, chúc cháu trai mau lớn, học giỏi” mẹ đại nhân xúc động ôm lấy cậu cháu cưng, cho một bao lì xì đỏ thắm.
-“Con cám ơn bà nội” Minh Trọng cầm lấy bẽn lẽn nói
-“Đây là phần của ông” ba cô cười xoa đầu nhóc con.
-“Con cám ơn ông nội” bé thơm má ông một cái rõ kêu
Khi nhìn thấy cô bước xuống thì Hứa Minh Trọng oa một tiếng trốn vào lòng ông nội, hét lên:
-“Ông nội, cứu con”
-“Cái thằng này” cô đánh vào mông nó một cái.
-“Lêu lêu cô út đi, giờ này mới ngủ thức dậy” ba ôm lấy thằng nhóc cưng nựng
-“Con chúc ba mẹ năm mới vui vẻ” cô cười hì hì xèo hai bàn tay ra
Mẹ cô thưởng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-cho-em/3194125/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.