Cả người Hứa An Nhược trở nên lạnh cóng, cô đâu có ngờ nhiệt độ đêm nay lại giảm nhanh như vậy, còn gió sương lạnh như cắt vào da thịt, cô khẽ rùng mình.
“Em lạnh sao?” Trì Văn Trạm tiễn đàn anh lên xe quay lại thì thấy Hứa An Nhược đứng co ro, mái tóc dài phất phơ vì gió mà rối tung, anh đến gần quan tâm hỏi.
Hứa An Nhược mỉm cười yếu ớt lắc đầu, khi nói đôi môi cô không nhịn được run rẩy “Em không có lạnh” sự thật là cô đang dùng đôi tay bao lấy cả người tìm chút hơi ấm.
“Còn nói là không lạnh, môi em run lên cả rồi kìa” Trì Văn Trạm cởi áo khoác đang mặc trùm lên vai cô, ra hiệu cho cô nên mặc vào. Hứa An Nhược mặt ửng hồng rối rít nói cám ơn rồi nhanh chóng mặc vào, so với dáng người của cô thì cái áo này rất rộng, che đến tận hông, cô giống như con chim cánh cụt khoác lên một bộ lông dày chỉ chừa lại cái đầu nhỏ nhô ra ngoài, trông rất đáng yêu.
Áo còn mang theo hơi ấm từ thân nhiệt của anh còn có mùi vị trên người khiến cô tham lam quấn lấy, siết chặt vào người truyền cho mình chút ấm áp, cảm giác tuyệt vời chưa từng có, giống như được anh trực tiếp ôm vào lòng. Hứa An Nhược ngước lên nhìn anh, đắm một ánh mắt say cả đời chính là đây, có lẽ cô không có gì ngoài kiễn nhẫn và thời gian chờ đợi, kiên trì chính là chờ anh bao lâu yêu anh bấy lâu.
“An Nhược, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-cho-em/3194116/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.