Chương trước
Chương sau
Du Việt giống như con rối gỗ đi ra ngoài, tư thế đi đường mất tự nhiên vô cùng.
Vừa nãy rốt cuộc có phải nhìn lầm không?
Có phải bọn họ cố tình muốn dọa y, làm y giống như đồ quê mùa chưa hiểu việc đời?
Tây Loan Tây Sách sao lại hôn Nam Phong Ốc Cao Niên?
M* ** đây đều là cái gì với cái gì?
Y cùng Vạn Dương Trạch là...... là tình huống đặc thù, tuy rằng đã qua ba ngày hai đêm, nhưng đó là bất đắc dĩ, hai người cũng từng hôn vô số lần, nhưng mỗi lần không phải là vì làm nhiệm vụ thì chính là vì thời kỳ động dục quá đặc thù.
Mà hai người vừa rồi kia...... tranh thủ thời gian đại hội rảnh rỗi hôn môi một cái?
Nếu như chuyện này để trường học bắt được, vậy có phải sẽ thật sự bị phán tội AA luyến, đình chỉ học về nhà cấm túc hay không?
Đây cũng là lần đầu tiên Du Việt tiếp xúc với tân sinh Alpha chất lượng cao bên ngoài ngoại trừ Ngụy Phàm Lĩnh, bọn họ thấy thế nào cũng đều rất...... đều rất không bình thường.
Trở về chỗ ngồi, Vạn Dương Trạch thấy Du Việt không bình thường lắm, hình như đã chịu đả kích rất lớn.
Vạn Dương Trạch: "Làm sao vậy?"
Du Việt không biết có nên nói hay không, nhưng trong lòng y hiện tại rất rối loạn, "Không sao, ta nhớ rõ Alpha phân hóa suất cao nhất năm nay của Tây Loan cùng Nam Phong vẫn luôn rất không hợp nhau đúng không?"
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Ừm, nghe nói qua."
"Ngươi cũng từng nghe nói qua?" Vậy khẳng định là quan hệ không tốt.
Mấy năm nay cũng chỉ có thực lực của Đông giáo giảm xuống, ba phân hiệu khác vẫn luôn rất tranh đua, càng tranh càng lợi hại, quan hệ càng như nước với lửa.
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch bị để ý là vì cả hai đều ở Đông Quận, nội đấu vĩnh viễn thu hút tầm mắt mọi người hơn.
Nhưng Tây Sách cùng Ốc Cao Niên không hợp tất cả mọi người đều biết, hiện tại đột nhiên phát hiện bọn họ vô duyên vô cớ hôn môi, Du Việt đầu đau sắp nứt, "Ta luôn cảm thấy......"
Vạn Dương Trạch: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Du Việt nhỏ giọng nói, "Ta cảm thấy ta xuất hiện ảo giác, ta hình như nhìn thấy bọn họ ở trong phòng vệ sinh, người này hôn người kia một cái. Ta...... đối thủ một mất một còn không phải nên...... giống như chúng ta hay sao?"
Du Việt chỉ có một đối thủ là Vạn Dương Trạch.
Vạn Dương Trạch ngoan ngoãn chớp chớp mắt, "Giống như chúng ta...... Ngươi xác định?"

"...... Không phải, ý ta là giống như chúng ta trước khi phân hóa." Du Việt đau chân.
Vác đá tự ném vào chân mình.
Vạn Dương Trạch suy tư nói, "Cũng không nhất định, có thể là đối chọi gay gắt mười mấy năm, lẫn nhau đều trở thành người quan trọng nhất của đối phương, tuy rằng ấn tượng vẫn là đối địch như cũ, nưng kỳ thật đã trở thành người quan trọng nhất trong lòng mình, sẽ trở nên không giống trước đây nữa."
Du Việt nghĩ, còn có thể làm như vậy?
Chẳng lẽ Vạn Dương Trạch cũng sẽ trở thành người quan trọng nhất của mình sao?
Nếu như Vạn Dương Trạch vẫn luôn đi cùng y, cho dù là dùng thân phận bằng hữu hay là địch nhân, mặc kệ là trạng thái nào, y hình như cũng sẽ không phản cảm, nếu đổi thành Alpha khác, hoặc là Omega khác, Du Việt cảm thấy chính mình sẽ không tiếp thu được.
Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của đối thủ một mất một còn trong truyền thuyết? Chung quy sẽ trở thành duy nhất của lẫn nhau......
Càng nghĩ càng cảm thấy...... Hình như Tây Sách hôn Ốc Cao Niên một cái, cũng rất giống như một loại phương thức khiêu khích.
Phảng phất như ai tức giận trước người đó sẽ thua.
Du Việt hỗn độn trong gió nửa ngày, tâm nói, thế giới này thật rối loạn.

Đi diễn đàn xem bát quái của hai người kia đi.
Rất bình tĩnh.
Một chút scandal phấn hồng cùng tai tiếng đều không có, chỉ có bất hòa.
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch bởi vì gia đình mặt ngoài hòa hòa khí khí, hai nhà từ nhỏ qua lại tương đối nhiều, cho nên vừa địch vừa bạn.
Mà hai người kia, hoàn toàn không có ai tổ CP cho bọn họ, cảm giác hai người rất tàn nhẫn, nếu lên sàn đấu, nhất định sẽ dao trắng tiến vào, dao đỏ rút ra.
Vạn Dương Trạch cũng trộm đi quan sát trạng thái của hai người kia một chút.
Rất vừa lòng.
Nếu như hai người kia cũng có thể mặt ngoài địch nhân, sau lưng ái muội, vậy hắn cùng Du Việt có gì mà không thể.
Tân sinh Đế Đằng nặm nay đại khái là lứa khiến người ta không bớt lo nhất từ trước đến giờ, mỗi Alpha đứng đầu các phân hiệu phảng phất đều không giống người bình thường.
Sau đại hội, học sinh trở về trường học của mình, chia lớp chính thức, sau đó bắt đầu đi học.

Du Việt cùng Vạn Dương Trạch ngồi xe của Ngụy Phàm Lĩnh tới đây, khi đi không tiện đường, đứng ở cổng lớn đợi nửa ngày.
Du Việt buồn bực, "Nhà ta không có ai đưa, sao nhà ngươi cũng như thế? Nơi này cách Đông giáo xa như vậy."
Vạn Dương Trạch không nói chuyện, cha mẹ hắn càng tình nguyện để hắn về cùng Du Việt hơn, gia tăng cơ hội ở bên nhau.
Rất nhanh, Vạn Dương Trạch nhìn thấy Du Liên lái xe tới.
Quả nhiên, không lâu sau, Du Liên dừng xe lại trước mặt bọn họ, hạ cửa sổ xuống, "Lên xe."
Lên xe, Du Việt như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Du Liên nói, "Ta chỉ biết địa điểm đại khái của nhiệm vụ, còn lại hoàn toàn không biết gì, tối ngày mai toàn bộ tư liệu về thân phận mới sẽ đưa cho các ngươi, một khi xuống xe, quên đi họ tên ban đầu của mình."
Du Việt gật đầu, "Ừm...... Vậy chờ chúng ta trở về, chuyện làm sáng tỏ tình huynh đệ thuần khiết giữa ta cùng Vạn Dương Trạch còn phải nhờ vào ngươi nữa, thúc thúc, ngươi đừng quên đó."
Du Liên nói, "Không thành vấn đề, các ngươi giữ mình trong sạch là được."
"Ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, Vạn Dương Trạch thì càng không cần phải nói." Du Việt tin tưởng nói.
Du Liên ám chỉ nói, "Dương Trạch, Du Việt làm việc lỗ mãng quen rồi, rất nhiều khi làm xong mới biết hối hận, ta rất hiểu y, ngươi ở chung với y lâu hẳn cũng biết, khi làm nhiệm vụ ngươi đề điểm y nhiều một chút."
Vạn Dương Trạch: "Du Việt rất có chủ kiến, khi làm nhiệm vụ chúng ta sẽ thương lượng với lẫn nhau."
Du Việt cảm thấy mùi thuốc súng thật nồng nặng, "Tiểu thúc, ta có nơi nào kém hắn, vì sao lại là hắn đề điểm ta, ta ra quyết định gì chưa bao giờ hối hận, có làm sai chính ta sẽ cắn răng kiên trì, ta làm, ta liền nhận."
Du Liên: "......"
Du Liên không biết Vạn Dương Trạch rốt cuộc biết bao nhiêu, nhưng nếu Du Việt bị Đế Đằng mang đi nghiên cứu, vậy liền xong đời.
Trước có lang, sau có hổ.
Đế Đằng là lang, Vạn Dương Trạch là hổ.
Mà tiểu tử Du Việt này, minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành.
*Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành: Biết trên núi có hổ vẫn hướng núi hổ mà đi, đại khái là biết là nguy hiểm nhưng vẫn khăng khăng lao vào.
Du Liên nghĩ, đều là mệnh, ít nhất bản tính của Vạn Dương Trạch có tình người hơn Đế Đằng nhiều, nếu thật sự xảy ra cái gì kia...... vậy cũng không có biện pháp, y đã tận lực.
Buổi tối hôm sau, hai người bị một chiếc xe trộm mang đi.
Người lái xe mang mặt nạ, người ngồi ở ghế phụ đưa hai phần văn kiện cho Vạn Dương Trạch cùng Du Việt, mỗi người một phần.
Người nọ nói, "Chúng ta chỉ có thể đưa các ngươi tới biên giới, nhưng không thể ra mặt, các ngươi thông qua con đường phi pháp xuất cảnh, dựa theo thân phận trong văn kiện tới mục đích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.