80.
“Chuyện này….” Trác Minh Đốc muốn nói lại thôi.
Tôi nhanh chóng tiêm thuốc ức chế.
“Thật ra…”
“Miếng dán tuyến thể.” Tôi vươn tay, bình tĩnh bảo.
Trác Minh Đốc yên lặng một chập, “Để anh giúp em.”
Tôi ngầm đồng ý.
Đôi tay Trác Minh Đốc hơi run rẩy.
Vừa dán xong, nhưng pheromone vẫn nồng quá.
Tôi cảm giác bản thân hình như mới chui ra từ hang ổ côn trùng khắm thúi nào đó.
Phải có bao nhiêu con bọ thúi bò qua người tôi mới để lại mùi hương thum thủm đậm đặc lâu dài như này vậy.
Ha ha.
Tôi muốn chết xừ đi.
Ha ha.
81.
Trác Minh Đốc vươn tay muốn ôm tôi, nhưng tôi theo bản năng lùi về sau hai bước.
Tay Trác Minh Đốc ngừng giữa không trung, đôi ta xấu hổ nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu.
Bồ nói xem chuyện quỷ gì vậy hả, HẢ?
Làm gì có ai mang pheromone mùi bọ xít thúi quắc này.
Mẹ bà nó.
Tôi muốn hóa chóa hu hu hu.
82.
“Không về sao? Mười giờ đóng cửa ký túc xá rồi.” Trác Minh Đốc không kiềm được hỏi.
Tôi nhìn điện thoại, gần mười giờ rồi. trong đầu tôi trống rỗng vì đả kích trí mạng của pheromone, thân thể cũng vô cùng mệt mỏi do lần đầu phát tình. Tôi vô lự quay đầu nhìn cậu: “Về thôi.”
Tuy ràng có miếng dán, nhưng ngẫm thế nào cũng nghĩ mùi trên người sẽ ám phải cậu, vậy nên không còn dính nhau như ngày thường nữa, mà cố ý duy trì một khoảng cách với cậu. Tôi thấy tay Trác Minh Đốc run run, hình như muốn nắm tay tôi, nhưng cuối cùng vẫn rũ xuống,lúng túng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-tuc-to-cua-em-khong-dung/217444/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.