106.
Quách Thánh cứng rắn kéo bọn tôi đến quán ăn khuya để uống rượu và ăn BBQ, nói đẹp thì là chúc mừng đôi tôi lần đầu đánh dấu.
Thôi dẹp mẹ đi.
Rõ ràng là cuối tháng hết tiền nên đến ăn chờ ăn chực thì có.
Vậy nên ăn được nửa chặn tôi kéo luôn Trác Minh Đốc quyết tâm chạy trốn.
107.
“Cứ thế bỏ chạy sao?” hai mắt Trác Minh Đốc cong cong, nhẹ nhàng kéo vành tai tôi.
Tôi ghé sát vai cậu: “Để họ uống đi, đôi ta trải nghiệm thế giới hai người nhé.”
Trên người Trác Minh Đốc lẫn mùi rượu và cả bún ốc nhàn nhạt, tôi cọ cọ ngực cậu, chọt ngực: “Cứ phóng pheromone thoải mái vậy, tổn hại bộ mặt thành phố, không văn minh tí nào.’
“Không phải em cũng thế à, chi tiết thể hiện tố chất, hành động đúc thành văn minh, thành phố văn minh dựa vào con người.” Trác Minh Đốc nói xong thì cho tôi miếng thuốc ức chế.
“Ối, em từ từ đến đây, anh mua chút đồ.”
Tôi nhìn theo tầm mắt cậu, đằng trước có chiếc xe ô tô dừng lại, không biết bán cái gì.
“Đi đi, anh đi thì đi nhưng đừng tùy tiện, ba ở đây chờ anh.” Tôi vẫy tay tỏ vẻ chuẩn tấu cho đi.
Trác Minh Đốc cúi người cào nách tôi: “Cứ nói nhiều.”
Tôi cười né tránh: “Được rồi mau đi đi, em thấy người ta đến thu đồ, anh không đi mau thì họ đi đấy.”
Lúc này Trác Minh Đốc mới không chọc tôi nữa, đôi chân dài sải bước chạy chậm qua.
Tôi dựa trên tường nhìn bóng dáng cậu, khăn quàng trên cổ cậu quấn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-tuc-to-cua-em-khong-dung/1151929/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.