Chạng vạng ngày hè, mặt trời đang lặn, rặng mây đỏ phủ kín nơi chân trời.
Cố Điển đang ngồi cạnh sân bóng chờ Khâu Tác.
Khâu Tác chính là chủ lực của đội bóng, cả đội vào ba trái thì cậu ghi mất hai, tư thế chơi bóng phóng khoáng linh động, lại thêm một khuôn mặt ngoan ngoãn, fans cũng không ít so với đội trưởng đội bóng rổ Cố Điển.
Trận bóng một lúc nữa sẽ xong, thân nhiệt gia tăng, nghỉ ngơi xong thì còn phải nghe huấn luyện viên giảng giải, dù thế nào cũng phải hai tiếng.
Thời tiết nóng bức người, thái dương Cố Điển chảy mồ hôi, không chớp mắt mà nhìn Khâu Tác hai tiếng.
Khâu Tác tự mình kéo đến gần một trăm fan ở Nhất trung đến xem cậu chơi bóng.
Sau này những người đó phát hiện mỗi lần Khâu Tác có trận đấu, một lúc sau giáo thảo Cố Điển nhất định có mặt. Hai anh chàng đẹp trai thành đôi, chuyện tốt từ trên trời rơi xuống gì đây?
Vì thế hơn phân nửa học sinh Nhất trung sôi nổi đến sân bóng xem náo nhiệt, người nọ chen chúc người kia, hiệu trưởng còn tưởng rằng hy vọng của bóng đá Trung Quốc xuất hiện trên sân bóng Nhất trung.
Một tiếng còi dài, trận đấu kết thúc, Nhất trung thắng đối thủ 3:1, huấn luyện viên ngoắc tay gọi các cầu thủ vào, phân tích tình huống trong sân vừa rồi. Thi đấu thế nào cũng được, dù thắng hay thua cũng phải phân tích sau trận.
20 phút trôi qua, các thành viên tạo thành một vòng tròn, chìa tay vào cùng rống lên "Cố lên" mới giải tán.
Khâu Tác tháo băng bảo vệ đầu gối bên trái xuống, cách sân bóng khập khễnh đi tới chỗ Cố Điển.
Cố Điển cúi đầu xuống, lấy từ trong ba lô rượu sát trùng, thuốc phun Vân Nam, băng keo cá nhân, sắp xếp chỉnh tề bên cạnh trên ghế.
Lúc lần nữa ngẩng đầu, Cố Điển bình thản nhíu mày rậm nhìn chằm chằm Khâu Tác.
Bên cạnh cậu là một đồng đội đang chìa tay đỡ, bộ dáng quan tâm săn sóc.
Cố Điển đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần, ánh mắt lạnh lẽo.
May mà Khâu Tác vỗ tay đồng đội đúng lúc, giơ tay lên chỉ chỉ bên Cố Điển, cười nói hai câu, cậu bạn gật đầu buông tay, xoay người đi.
Cố Điển chạy tới, nắm tay Khâu Tác khoác lên vai mình, tay còn lại vòng qua eo cậu.
Anh quay đầu nhìn, bạn nhỏ mồ hôi chảy ròng ròng, ráng chiều làm cả người đều tỏa sáng, không khỏi siết chặt tay đỡ bên hông Khâu Tác, "Ra sức thế này làm gì? Chỉ là đấu giao hữu thôi mà."
"Vào sân mà không ra sức? Vào sân mà không dốc sức thì có ý nghĩa gì?" Mắt Khâu Tác híp lại như con mèo nhỏ.
"Trước tiên ngồi xuống bôi chút thuốc." Đến bên ghế, Cố Điển để Khâu Tác ngồi xuống, đưa cậu một cái khăn mặt để lau mồ hôi. Mình thì ngồi xổm bên cạnh, thuần thục mà khử trùng vết thương trên đùi, phun thuốc.
Cố Điển rũ mắt xuống quan sát, xử lý vết thương cho Khâu Tác, cậu hưng phấn mà khoa tay múa chân, "Ầy, Cố Điển, tớ là người thứ nhất ghi bàn, đẹp trai không? Chạy quá trời là nhanh trên đường biên, bọn họ đều không đuổi kịp tớ... Còn có lúc chạy nghiêng phía sau trợ giúp, giống với bóng dáng của sát thủ không?..."
Cố Điển thích nghe cái miệng nhỏ của Khâu Tác nói không ngừng, bạn nhỏ dường như muốn được khen ngợi, đáng yêu muốn chết.
Anh không ngừng gật đầu hưởng ứng, "Ừ, cậu lợi hại nhất, cậu lao đi thật là nhanh... Tớ cũng không đuổi kịp, cậu là dùng suy nghĩ để đá bóng, so ra ai cũng kém hơn cậu..."
Phía sau vẫn còn vài học sinh ở lại trên sân kiến quái bất quái* nhìn nhau cười, Cố Điển này như cái máy lạnh hình người, chỉ có Khâu Tác có thể trị. Chẳng qua may là sau này Khâu Tác sẽ phân hóa thành Alpha, cứ như vậy trường có hai đại giáo thảo, cơ hội của mọi người là như nhau.
*thấy chuyện kỳ quái mà không tò mò
Sau khi xử lý toàn bộ vết thương xong, Cố Điển nâng mắt lên ngắt lời Khâu Tác, "Buổi tối đến nhà tớ ăn cơm đi, chú dì đi công tác rồi."
"Hả? Ba mẹ tớ đi công tác? Hôm nay là thất tịch, sao bọn họ xui xẻo vậy?"
"Không biết, họ gọi điện cho cậu không được nên gọi cho tớ."
"Cũng được, chúng ta hai cẩu độc thân chịu đựng qua đêm thất tịch đi." Khâu Tác chống tay Cố Điển đứng lên, "Cố Điển, ba mẹ cậu bao giờ mới về vậy? Họ đi cũng đã nửa năm rồi đi?"
"Ừ, nói là qua hai tháng nữa."
Trong nhà Cố Điển kinh doanh khách sạn, dây chuyền năm sao và bảy sao, hơn một nửa thành phố trên cả nước đều có sản nghiệp của nhà anh, thích hợp làm phú nhị đại ngậm thìa vàng.
Trước đó không lâu, buổi tối sinh nhật 17 tuổi, Cố Điển thuận lý thành chương phân hóa thành Alpha cấp cao.
Cao lớn rắn rỏi, vai rộng eo thon, ánh mắt đậm màu như vực thẳm núi cao, cảm giác áp bách mười phần.
Đến chỗ nào cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của Omega, trong đó có ngưỡng mộ, có mê muội, có cám dỗ...... Bên cạnh Cố Điển luôn luôn tràn ngập đủ mùi tin tức tố, anh đều vô cảm như nhau, anh còn không trải qua kỳ mẫn cảm.
Cũng không có Omega nào có can đảm để anh ký hiệu. Cố Điển đẹp thì đẹp, nhưng cả người lạnh như băng, tới gần một chút cũng cảm thấy có thể bị chết cóng, cho nên bọn họ chẳng qua cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn anh, nhờ gió mà truyền cho anh tin tức tố của mình, thế thôi.
Lúc ngửi được những mùi hương kia trong đầu Cố Điển chỉ nghĩ, những người này tại sao lại không phun thuốc che tin tức tố? Làm cho anh vô cùng muốn lấy thuốc trong ba lô điên cuồng phun cho họ một lần.
Thân là một Alpha cấp cao, thuốc che tin tức tố bỏ trong ba lô quanh năm đương nhiên không phải là cho bản thân, là chuẩn bị cho bạn nhỏ, tuy rằng cái tên nhóc Khâu Tác kia còn chưa phân hóa, là do uống sữa không đủ hay ăn ít thịt? Dậy thì chậm chạp.
Nghĩ vậy, Cố Điển đang cúi đầu thu dọn ba lô từ trong mũi hừ một tiếng, chính là bạn nhỏ, giương nanh múa vuốt chỉ có thể hù dọa người khác cũng không dọa nạt được anh.
Hồi nhỏ trong lúc chơi cát còn nói muốn phân hóa cùng nhau, Khâu Tác thế mà lỡ hẹn? Trước khi phân hóa thế nào cũng muốn mình chờ cậu.
Chờ thì chờ đi, dù sao Cố Điển cũng quen chờ từ nhỏ đến lớn, chờ thêm một lát cũng không sao.
Tuy rằng Cố Điển chỉ lớn hơn Khâu Tác nửa tuổi, nhưng anh cho rằng lớn hơn một giờ một ngày cũng là lớn, Khâu Tác cần phải gọi anh là anh trai.
Khâu Tác sẽ không gọi anh trai, cậu gọi tên đầy đủ của anh, Cố Điển. Lúc vui vẻ thì kéo dài âm cuối, lúc không vui thì trong cổ họng càu nhàu hai tiếng, Cố Điển chỉ cần dựa vào Khâu Tác kêu tên anh như thế nào thì đều có thể nhận ra tâm tình của bạn nhỏ.
Ví dụ như lúc này, Khâu Tác rất vui vẻ vì thắng trận đấu, hai chữ Cố Điển này bị cậu kêu như máy đọc lại, âm cuối cao cao mà lay động, giống như cái đuôi của mèo nhỏ.