Chương trước
Chương sau
Hàn Kiệt nhìn Trương Ngạo với ánh mắt mau cút đi, liền quẹo thẳng vào lớp.
Trương Ngạo đã sớm quen bị Hàn Kiệt ghét bỏ. Cho nên bị trừng mắt một cái cũng không đau không ngứa, mà ngốc hề hề hướng Cố Lễ đằng sau cười.
Cố Lễ một ánh mắt cũng không nhìn hắn, mà trực tiếp đi qua hắn.
o0o
Buổi sáng khi Hòa Đào đến liền thấy đôi mắt Tô Khả sưng lên: "Một đêm không ngủ?"
Tô Khả gật gật đầu, Hòa Đào đưa tay vỗ bờ vai y, đạo lý lớn Tô Khả đều hiểu được, nên làm thế nào vẫn phải dựa vào chính y.
Là bạn tốt với nhau, Hòa Đào vẫn rất hiểu y.
"Hòa Đào, có người tìm cậu." Đột nhiên có ai đó ở cửa hô một tiếng, Hòa Đào hốt hoảng đứng lên đi ra ngoài.
Kết quả lúc đi ra ngoài xem thì lại là Lý Tường Húc: "Sao cậu lại tới đây?"
Lý Tường Húc với nhà của cậu đều ở cùng một khu, lúc nhỏ hai người đã quen biết, cơ mà người này tính cách thuộc về kiểu hướng nội, cho nên hai người chỉ vẻn vẹn là có quen biết, cũng không giao tiếp quá nhiều.
Hôm nay người này đột nhiên tới tìm cậu, cũng khiến Hòa Đào hơi ngạc nhiên.
Lý Tường Húc có thể lại đây cũng đặt lòng tin rất lớn, nhìn thấy Hòa Đào đi ra, lòng bàn tay hắn đều toát mồ hôi: "Tôi muốn mượn vở toán của cậu có được không?"
Thầy dạy môn toán của lớp Hòa Đào là tổ trưởng lớn tuổi, cho nên bạn học của lớp khác có lúc cũng tới lớp bọn họ mượn vở.
Chỉ là Hòa Đào không nghĩ tới, Lý Tường Húc sẽ đến tìm cậu.
"Được, cậu chờ tôi một chút."
"Ừm." Khi Hòa Đào nói câu đó, Lý Tường Húc liền thở phào nhẹ nhõm, hắn đang lo lắng Hòa Đào sẽ từ chối hắn.
Quả nhiên bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh gần giống nhau, càng hiểu nhau hơn.
Hòa Đào không biết Lý Tường Húc lại suy nghĩ gì, trở lại phòng học tìm vở toán đưa cho Lý Tường Húc: "Đây."
"Cám ơn, tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cậu, cái kia, buổi tối hôm nay có muốn về nhà cùng nhau không?" Rốt cuộc nói ra mục đích trong lòng, Lý Tường Húc giương mắt nhìn Hòa Đào, chỉ mong Hòa Đào có thể như lúc cho hắn mượn vở toán, thẳng thừng đồng ý.
Nhưng mà Hòa Đào căn bản không nhìn ra mong đợi trong mắt hắn, lắc đầu một cái: "Tôi buổi tối phải đi làm, sợ là không được rồi."
Lý Tường Húc trong lòng nhất thời có mấy phần thất vọng: "Không sao, tôi chờ cậu, đúng lúc tôi cũng học bài ở trường."
Nói xong cũng không chờ Hòa Đào nói câu từ chối, mà trực tiếp một bước đi thành ba bước quay đầu liền chạy đi mất, hiển nhiên hắn biết Hòa Đào làm thêm ở đâu.
Bất đắc dĩ, Hòa Đào chỉ có thể mặc kệ hắn.
Kỳ thực cậu cũng không đem sự tình Lý Tường Húc muốn cùng cậu đi về nhà để ở trong lòng, dù sao bọn họ cũng không phải đặc biệt quen thân, cậu cũng đem lời mượn vở cậu của Lý Tường Húc xem thành lời nói khách sáo mà thôi.
Nhưng chờ cậu từ tiệm trà sữa tan ca đi ra, lúc nhìn thấy Lý Tường Húc đứng ở ngoài chờ cậu, mới ý thức được đối phương không phải nói giỡn.
"Cậu làm sao không về nhà?"
"Tôi, tôi chờ cậu, đã nói rồi mà." Dường như sợ Hòa Đào đổi ý, vội vàng bổ sung một câu nói ở phía sau.
Hòa Đào không có cách nào khác chỉ có thể đi: "Vậy đi thôi." Tuy rằng cũng không phải muốn cùng hắn đi về nhà, nhưng người này đã đứng ở chỗ này chờ cậu thời gian lâu như vậy, dù sao cũng không thể cự tuyệt.
Chỉ là khi đến trước cửa nhà, Hòa Đào lại không nhịn được nói: "Cái kia, ngày mai cậu không cần chờ tôi, thời gian cậu ra sớm có thể học bài nhiều một chút."
"Không phải, tôi ở trường học bài cũng giống vậy mà, cậu, cậu là một Omega về trễ như vậy cũng không tiện."
Hòa Đào thật không nghĩ tới Lý Tường Húc sẽ nói như vậy.
Nhưng cậu không ngốc, nghĩ biểu hiện bất ngờ hôm nay của Lý Tường Húc, trong lòng Hoà Đào nổi lên một sự bất an.
"Cái kia, cậu có ý gì nha?"
Đột nhiên bị Hòa Đào hỏi thẳng ra như vậy, Lý Tường Húc lập tức liền đỏ mặt: "Tôi, tôi không có ý gì khác, không còn sớm nữa, cậu nhanh về nhà đi, tôi đi đây, còn quyển vở tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu." Nói xong cũng không dám nhìn Hòa Đào lâu hơn nữa, liếc mắt nhìn một cái liền xoay người bỏ chạy.
Hòa Đào: "......" Làm cái gì nha!
Sau đó liên tiếp mấy ngày liền, Lý Tường Húc dù sớm hay muộn cũng đến địa điểm đã định để điểm danh, cứ như vậy chờ Hòa Đào và hắn cùng nhau đi học và tan học.
Cho dù Hòa Đào từ chối ra sao, Lý Tường Húc giống như đã quyết tâm quấn lấy cậu.
Làm cho trong trường học cũng bắt đầu đồn đại hai người bọn họ.
Tô Khả có chút bận tâm nói: "Cậu và người kia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra a?"
Hòa Đào quả thật phiền muộn chết rồi: "Tớ nào có biết cậu ta nổi điên gì, rõ ràng tớ và cậu ta không quen thân, đã nói với cậu ta không muốn đi cùng cậu ta, nhưng cậu ta cứ vậy, tớ cũng không có cách nào."
Cậu hiện tại phát sầu đến tóc đều sắp trọc rồi có được không.
"Cậu ta có phải thích cậu không, muốn theo đuổi cậu nha?" Tô Khả nghiêng đầu nháy mắt nhìn Hòa Đào, một bộ dáng tiểu bát quái (nhiều chuyện).
Hòa Đào giơ tay nhéo gò má của y: "Tớ đã phiền chết rồi, cậu còn trêu ghẹo tớ, tớ tình nguyện cậu ta theo đuổi tớ, nói thẳng ra, tớ còn có thể cự tuyệt cậu ta, nhưng cậu ta cái gì cũng không nói, tớ cũng không thể tưởng bở đi."
"Điều này cũng đúng." Tô Khả gật gật đầu, ánh mắt đồng tình.
o0o
Hàn Kiệt mặt không cảm xúc đứng lên, lúc đi ngang qua Trương Ngạo, Trương Ngạo ngáp nói: "Nhá, Kiệt ca đi ra ngoài a?"
Hàn Kiệt ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn, liền ra khỏi phòng học đi xuống lầu.
Hòa Đào nhìn Lý Tường Húc chạy đến cửa lớp bọn họ tìm cậu, đầu đều lớn rồi*.
(*đầu đều lớn rồi - 头都大了: ý gặp phải vấn đề không biết giải quyết ra sao.)
Cậu không cần nghĩ cũng biết, sau lần này, tin đồn sẽ thành bộ dạng gì.
Hàn Kiệt mới vừa đi xuống lầu liền thấy Hòa Đào cùng Lý Tường Húc đứng ở cửa lớp học.
Lông mày không tự chủ liền chau lại.
Hòa Đào đang suy nghĩ làm sao mở miệng, để Lý Tường Húc sau này đừng tới tìm cậu nữa, lại bị người phía sau đẩy một cái, thân thể cậu lệch đi, nhào vào lồng ngực Lý Tường Húc, liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, hai má Hòa Đào lập tức đỏ lên, vội vã đẩy Lý Tường Húc ra, nhưng Lý Tường Húc không biết làm cái gì, cư nhiên ôm cậu không buông.
Hòa Đào cuống lên: "Cậu nhanh buông tôi ra!"
Lý Tường Húc lúc này mới hậu tri hậu giác* mà buông tay ra, chỉ có điều dù như vậy, hình ảnh hai người vừa ôm nhau vẫn bị rất nhiều người nhìn thấy.
(*Hậu tri hậu giác - 后知后觉: sau khi xem xét mới phát hiện ra)
Hàn Kiệt không nhớ chính mình làm thế nào lại đi đến đó, khi phục hồi tinh thần lại, mặt anh không cảm xúc đi qua hai người.
Dường như mục đích là để nói cho Hòa Đào biết, anh nhìn thấy rồi.
Nhưng tại sao muốn làm như vậy, anh cũng không hiểu rõ.
Nhìn thấy Hàn Kiệt xuất hiện trong nháy mắt, sắc mặt Hoà Đào liền trắng bệch.
Cậu muốn giải thích, nhưng khi Hàn Kiệt mặt không cảm xúc từ bên cạnh cậu đi qua, cậu liền biết, có lẽ Hàn Kiệt đã hiểu lầm cậu rồi.
Hàn Kiệt đi tới chỗ ngoặt ở cầu thang khác, liền dừng lại, anh nghĩ nếu như Hòa Đào đuổi tới, giải thích với anh, anh sẽ tha thứ cho cậu, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng anh đứng đây, cho đến khi chuông vào học vang lên, Hòa Đào cũng không đến giải thích với anh.
Không cam lòng cùng ủy khuất khiến Hàn Kiệt cực kỳ khó chịu.
Anh lớn như vậy, có thể nói từ trước đến nay chưa từng cảm nhận qua tư vị này.
Cậu được lắm!
o0o
Hòa Đào cứ như vậy thấp thỏm bất an, dưới ánh mắt trêu ghẹo từ bốn phía mà trải qua một ngày.
Sau khi tan học, Hòa Đào nhờ Tô Khả giúp cậu đi tìm Hàn Kiệt, bây giờ cậu chính là tâm điểm thị phi, cậu không muốn để người khác lại nói gì nữa, chỉ có thể nhờ Tô Khả giúp cậu hẹn Hàn Kiệt ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.