Chương trước
Chương sau
Biết được chuyện Cố Lễ đã biết Tô Khả chính là tiểu trúc mã của hắn, Hòa Đào quả thực vui mừng thay Tô Khả.

Đảo mắt liền sắp đến tết, ba Hòa trải qua hai tháng quan sát, thân thể cũng dần dần tốt lên, phản ứng với thuốc cũng không rõ ràng như vậy nữa.

Hòa Đào cố ý hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói giao thừa ba Hòa có thể trở về nhà, chẳng qua vẫn phải chú ý tới thân thể, không thể mệt nhọc, phải tĩnh dưỡng.

Biết được tin tức này, quả thực khiến Hòa Đào vui mừng đến phát điên rồi.

Phải biết từ khi ba Hòa sinh bệnh tới nay, nhà bọn họ đã nhiều năm chưa ăn tết vui vẻ.

Hàn Kiệt biết được tin tức ba Hòa giao thừa có thể xuất viện, cũng vui mừng thay Hòa Đào, biết rằng Hòa Đào chắc chắn muốn ăn tết vui vẻ, nên đã giúp Hòa Đào sắp xếp.

Ăn tết đối với anh mà nói chính là ăn một bữa cơm cùng Hàn Sâm mà thôi, Hàn gia bọn họ không có nhiều thân thích, cũng không cần chúc tết.

Cho nên anh muốn năm nay bồi Hàn Sâm ăn cơm xong, anh lại qua chỗ Hòa Đào.

Dù sao anh cũng không muốn ở nhà một mình.

Năm mới luôn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hơn nữa ba Hòa liền có thể trở về nhà ở rồi.

Ở nhà đương nhiên phải thu dọn từ trong ra ngoài thật tốt.

Lấy chăn đệm trong nhà lục lọi ra giặt thật sạch sẽ, liền qua phòng của ba Hòa, quét dọn lại một lần từ trong ra ngoài.

Lại đi siêu thị cùng Hàn Kiệt mua đồ tết.

Lúc bao lớn bao nhỏ từ siêu thị đi ra, Hàn Kiệt nói với cậu chờ anh một chút, Hòa Đào liền cho là anh quên mua thứ gì.

Lâm Hàn không nghĩ tới chính mình trăm năm không đến siêu thị một chuyến, kết quả vừa tới lại có thể đúng lúc gặp phải Hàn Kiệt và tiểu Omega kia.

Hắn vốn dĩ nghe nói ba Hòa Đào bị bệnh, liền cảm thấy chắc chắn là muốn tiền của Hàn Kiệt, như vậy càng thấy Hòa Đào quen Hàn Kiệt là vì tiền.

Hắn vẫn muốn mau chóng gặp mặt Hòa Đào, không nghĩ tới còn để cho hắn tìm được cơ hội.

Nhìn thấy Hàn Kiệt rời đi, Lâm Hàn liền trực tiếp đi qua đó.

Hòa Đào nhìn Lâm Hàn đột ngột xuất hiện ở trước mặt, lúng túng chớp mắt một cái.

Cậu cũng không quen biết Lâm Hàn, cho nên không biết Omega đột nhiên lại đây, nhìn chằm chằm cậu là có ý gì.

Lâm Hàn cẩn thận mà đánh giá Hòa Đào một chút, phát hiện tiểu Omega này trưởng thành không tệ, khó trách con trai ngốc của hắn sẽ thích.

"Ta là ba của Hàn Kiệt, nếu đã gặp mặt, chúng ta nói chuyện một chút đi?"

Hòa Đào bị thân phận của hắn doạ sợ, cậu thật không nghĩ tới, ba Omega của Hàn Kiệt bị đồn đại trong trường học thì ra chính là bộ dáng này.

Liên tưởng đến những lời Hàn Kiệt trước đây đã từng nói với cậu, cậu kỳ thực cũng rất hiếu kì về Lâm Hàn.

Vì vậy, mặc dù biết Hàn Kiệt có thể trở lại, không tìm được cậu sẽ nổi giận, nhưng cậu vẫn gật đầu, đáp ứng nói chuyện với Lâm Hàn một chút.

Dù sao, không chỉ Lâm Hàn muốn nói chuyện với cậu, cậu cũng có lời muốn nói với hắn.

Nhưng mà Lâm Hàn lại cho là Hòa Đào bị thân phận của chính mình là ba Hàn Kiệt doạ tới, trong lòng càng có chút xem thường cậu.

Hai người ở gần đây tìm một quán cà phê, sau khi ngồi xuống, Lâm Hàn liền nói thẳng: "Ta biết bây giờ cậu đang quen với Hàn Kiệt, cũng biết Hàn Kiệt hình như đối xử với cậu cũng không tệ, có điều hai đứa dù sao cũng còn trẻ, tương lai không biết sẽ như thế nào, gần đây ta lại nghe nói trong nhà của cậu xảy ra chút chuyện, dường như rất thiếu tiền, đương nhiên Hàn gia không thiếu tiền, Hàn Kiệt xuất phát từ lòng tốt giúp cậu, chúng ta là phụ huynh cũng sẽ không nói cái gì, chỉ là ta không muốn tương lai con trai ta sẽ hối hận, cho nên, hôm nay ta ngồi ở chỗ này, chính là muốn nói với cậu, ta không đồng ý hai đứa ở bên nhau, cậu rời khỏi con ta đi, có điều cậu yên tâm, ta sẽ không để cho cậu chịu thiệt, một triệu thế nào, nếu như không đủ cậu có thể nói, chẳng qua ta khuyên cậu nên có chừng mực."

Hòa Đào nhìn vẻ mặt nghiêm túc với đáy mắt mang rõ vẻ trào phúng của Lâm Hàn, thật sự bị chấn động.

Cậu thật sự không nghĩ tới Hàn Kiệt tốt như thế, lại có một người ba như vậy.

Nội tâm của Hoà Đào rất phức tạp, lắc đầu một cái: "Thưa chú, ta sẽ không thể đáp ứng chú, trừ phi Hàn Kiệt muốn cùng con tách ra, bằng không con sẽ không chia tay với anh, hi vọng chú có thể hiểu rõ."

"Đừng ở trước mặt ta giả vờ như hai đứa yêu nhau thật sự, cậu vì cái gì ở bên Hàn Kiệt, trong lòng cậu hiểu rõ, ta không muốn nói rõ ra, cũng vì không muốn cậu lúng túng, nếu cậu không sợ mất mặt, thì đừng trách ta không khách sáo."

"Vẫn là câu nói kia, dù con bởi vì cái gì ở bên Hàn Kiệt, thì trừ phi anh ấy nói chia tay, bằng không con sẽ không buông tay, hơn nữa chú Lâm, lúc chú nói với con những lời này, thật sự bởi vì lo lắng Hàn Kiệt bị con tổn thương, mà không phải có tư tâm gì sao?"

Bỗng nhiên bị nói trúng tim đen sắc mặt Lâm Hàn càng trở nên khó coi, chỉ là không chờ hắn mở miệng phản bác, Hòa Đào đã lần nữa mở miệng nói: "Chú Lâm, chuyện liên quan tới chú, Hàn Kiệt đã nói cho con biết, hôm nay sở dĩ đáp ứng nói chuyện với chú, là muốn nói thay Hàn Kiệt vài lời, ngài làm ba của Hàn Kiệt, lúc anh ấy cần chú, chú không ở bên cạnh anh ấy, mỗi lần xuất hiện lại còn muốn lợi dụng anh ấy đạt được mục đích của chính mình, chú thật sự có từng yêu thương anh ấy sao, chú cũng không nghĩ tới chú làm chuyện này sẽ khiến anh ấy đau lòng sao, chú có lẽ có rất nhiều khó khăn, rất nhiều nỗi khổ tâm trong lòng, nhưng những điều này cũng không phải lý do làm tổn thương Hàn Kiệt, chú Lâm, con biết chú không thích con, cảm thấy con không có gia thế không có bối cảnh, không xứng với Hàn Kiệt, chính con cũng nghĩ như vậy, cũng cảm thấy đã chiếm được lợi lớn khi quen Hàn Kiệt, nhưng con sẽ không làm tổn thương anh ấy, con đau lòng cho anh ấy, cho nên như con đã nói chỉ cần Hàn Kiệt không nói chia tay, cả đời này con đều đi theo anh ấy, hi vọng chú có thể hiểu rõ ý của con."

"Cậu dám nói, cậu quen con ta không phải là bởi vì con ta có tiền sao, cậu bây giờ nói dễ nghe lắm, nếu có một ngày Hàn Kiệt sa sút rồi sao, ta hiểu rõ lòng dạ của mấy hạng người như cậu mà......"

Lâm Hàn bị những lời của Hòa Đào kích thích không nhẹ, đang muốn lớn tiếng phản bác, lại đột nhiên nhìn thấy Hàn Kiệt mặt tối sầm lại đi tới.

Lập tức như bị bóp chặt cổ, không lên tiếng được nữa.

Hòa Đào cũng không nghĩ tới Hàn Kiệt lại đột nhiên xuất hiện, theo bản năng đứng lên, chột dạ cẩn thận quan sát anh.

Ánh mắt Hàn Kiệt nhìn Lâm Hàn rất lạnh nhạt cũng rất bình tĩnh: "Con sẽ không chia tay với cậu ấy, cả đời này con sẽ ở bên cạnh cậu ấy, còn ba có đồng ý hay không cũng không sao, dù sao người ba Omega trên danh nghĩa của con từ lúc sinh con đã chết rồi, không phải sao!"

Vừa dứt lời Hàn Kiệt liền kéo tay Hòa Đào, xoay người đi ra ngoài, Lâm Hàn liền vội vàng đứng lên đuổi theo, lại bị phục vụ gọi lại muốn hắn thanh toán.

Chờ hắn thanh toán xong đi ra, làm sao còn thấy bóng dáng Hòa Đào và Hàn Kiệt.

Mục đích của chính mình không đạt được, còn bị Hàn Kiệt nghe thấy được mấy lời nói đó, trong lòng Lâm Hàn liền vô cùng lo lắng.

Hòa Đào bị Hàn Kiệt lôi ra khỏi quán cà phê lại bị kéo thẳng tới bãi đậu xe, Hòa Đào nhìn khuôn mặt đen của Hàn Kiệt, trong lòng hồi hộp, cậu biết Hàn Kiệt đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận.

Dè dặt nhìn anh nói: "Hàn Kiệt, Hàn Kiệt, anh tức giận."

Hàn Kiệt vừa nghe âm thanh của cậu, mặt tối sầm, dừng lại quay đầu nhìn cậu, Hòa Đào lập tức không dám lên tiếng.

Vừa nhìn thấy Hòa Đào như vậy, tâm trạng Hàn Kiệt hòa hoãn lại, nhưng vẫn tức giận mở miệng hỏi: "Tại sao lại đi với ông ta?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.