Chương trước
Chương sau
Hàn Kiệt mặc dù không có nói rõ ràng chủ động cái gì, nhưng Hòa Đào sao lại không biết anh muốn chủ động cái gì, cũng bởi vì biết được nên mới đỏ mặt.

Cuối tuần quyết định sẽ qua nhà Hàn Kiệt ôn tập bài tập, Hòa Đào cố ý tới bệnh viện sớm thăm ba Hoà.

Lúc ba Hòa gặp lại được Hòa Đào, thần sắc hiếm thấy không tệ, lại có tinh thần ngồi dậy nói chuyện với Hòa Đào một lúc, điều này làm cho Hòa Đào vui mừng đến phát điên rồi.

Từ phòng bệnh ba Hòa đi ra, Hòa Đào đặc biệt tới chỗ bác sĩ, nghĩ muốn hỏi tình trạng của ba Hoà một chút.

Bác sĩ từ sớm đã chờ cậu lại đây, nói với cậu vài chuyện, lúc này nhìn thấy cậu liền cười hỏi: "Tiểu Hòa, đã qua thăm ba cháu chưa?"

"Con mới từ phòng bệnh lại đây ạ, chú ơi, ba con gần đây như thế nào, con vừa mới qua đó, cảm thấy thần sắc của ba hình như không tệ."

"Đúng lúc chú muốn nói chuyện này với con." Bác sĩ vừa nói vừa rót ly nước cho Hoà Đào: "Gần đây bệnh viện thành lập một nhóm người thử nghiệm thuốc mới, ba con đã ghi danh, tổ chức thuốc mới này chủ yếu nhằm vào tình trạng của ba con như vậy, thông qua một tuần quan sát, chúng ta cảm thấy phản ứng của ông với thuốc lại rất tốt, chuyện này, ba con không để cho chú nói với con, nhưng chú cảm thấy nên để cho con biết."

"Người thử nghiệm?" Hòa Đào nghe đến ba chữ này, đầu liền ong một cái: "Ba cháu không nói với cháu, chú, chú bác sĩ, thuốc này có thể đối với thân thể ba cháu......."

"Trước mắt, thuốc này đối thân thể ba con hiệu quả cũng không tệ lắm, đây là một chuyện tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, không chừng cũng có thể khiến ba con khôi phục lại."

"Nhưng chú cũng nói, đây là thuốc mới nghiên cứu, đều chưa có người dùng qua, tác dụng phụ cũng không biết là gì, lỡ như bây giờ thấy rất tốt, tương lai có vấn đề thì sao bây giờ, các chú làm sao có thể không báo cho cháu một tiếng, liền cho ba cháu uống thuốc lung tung đây!"

"Ôi chao, Tiểu Hòa không thể nói như thế, ba con ý thức thanh tỉnh, chúng ta cũng là đã hỏi ông 3 lần có nguyện ý hay không, ông đều bày tỏ nguyện ý, chúng ta mới đồng ý, huống hồ người thử nghiệm lần này bệnh viện cũng cho bảo đảm, lỡ như xảy ra vấn đề, người nhà bệnh nhân sẽ thu được một khoản bồi thường trị giá 800 ngàn, chú cảm thấy ba con chắc cũng hi vọng lưu lại cho con cái gì."

Lưu lại cái gì chứ, lưu lại chút tiền sao?

Hòa Đào không tiếp tục nghe bác sĩ nói tiếp nữa, xoay người liền chạy về phía phòng bệnh ba Hòa, nhưng chạy đến ở ngoài phòng bệnh, nhìn ba Hòa ngồi ở trên giường bệnh, Hòa Đào bỗng nhiên không biết nên làm sao lên tiếng.

Chẳng lẽ chất vấn ba, tại sao muốn làm như vậy?

Đây không phải đã có đáp án rõ ràng sao, ba còn có thể vì cái gì, vì khoản bồi thường 800 ngàn kia, vì nếu chính mình rời đi rồi, không đến nỗi cái gì cũng không thể để lại cho cậu.

Nhưng cậu căn bản không cần những thứ đó, cậu chỉ cần cha cậu có thể sống tốt, không có thứ gì, cậu cũng nguyện ý.

Hòa Đào đứng ở ngoài cửa phòng bệnh yên lặng rơi nước mắt, cậu rất muốn đi vào bảo ba cậu đừng thử thuốc nữa, nhưng cậu biết nếu như mình làm như vậy, có lẽ mong ước trong đáy mắt ba cậu sẽ bị dập tắt.

Vào lúc này, Hòa Đào rất muốn hỏi Hàn Kiệt, cậu nên làm gì, nên lựa chọn thế nào, nhưng cậu không dám, cậu đã gây thêm quá nhiều phiền phức cho Hàn Kiệt, cậu không thể chuyện gì cũng dựa vào anh.

"Tiểu Đào, con ngồi xổm ở đây làm gì?" Tới bệnh viện thăm ba Hòa, Bách Diệp nghi hoặc mà nhìn Hòa Đào đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Hòa Đào nghe thấy âm thanh, nhanh chóng lau mặt một cái, nhưng hành động của cậu, vẫn bị Bách Diệp thấy được: "Con khóc, có phải là vì ba của con?"

Hòa Đào vội vã lắc đầu một cái: "Không phải, ba con hiện tại rất tốt, chính là, chính là con có nghe nói chút chuyện, con không biết nên làm gì."

"Chuyện gì, có thể nói với chú không?" Bách Diệp nói như vậy cũng không vội đi vào phòng thăm ba Hòa, rõ ràng vấn đề hiện tại của Hòa Đào lớn hơn.

Nếu không, Hòa Đào làm sao sẽ ngồi xổm ở đây lén lút khóc.

Hòa Đào do dự một chút vẫn nói chuyện kia với Bách Diệp, dù sao lúc này cậu thật sự cần một người đưa ra ý kiến giúp cậu.

Nghe Hòa Đào nói xong, Bách Diệp hiểu ý nghĩ của ba Hòa, trên thực tế đổi lại là ông, ông cũng sẽ quyết định tương tự như vậy.

Ba Hòa rõ ràng đã dự liệu được kết quả cuối cùng, so với cái gì cũng không lưu lại cho Hòa Đào, ba Hòa khẳng định mong muốn đến cuối cùng, có thể lưu lại cho Hòa Đào một ít tiền, như vậy sinh hoạt sau này của Hòa Đào, cũng không đến nỗi quá cực khổ.

Những năm nay, vì chữa bệnh cho ông, Hòa Đào thật sự bỏ ra không ít tiền.

Ba Hòa mặc dù không nói, cũng đau ở trong lòng.

Dù sao trước nay đều là hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

"Con cũng phải hiểu cho ba con." Bách Diệp sờ đầu Hòa Đào, an ủi nói.

Hòa Đào gật đầu: "Con đương nhiên hiểu ba, cho nên con mới không lập tức đi vào, bởi vì con biết ba quan tâm con, con không muốn để ba cảm thấy bản thân là gánh nặng của con, nhưng chú Bách Diệp, con thật sự sợ ba con ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, con phải làm sao a!"

"Đừng nói bậy, cái gì phải làm sao, con đương nhiên cũng phải sống tốt, hiện tại bác sĩ không phải nói thuốc này đối thân thể của ba con có hiệu quả sao, vẫn là thử một chút xem, có lẽ thuốc này có thể trị hết bệnh của ba con, như vậy không phải cũng rất tốt sao?"

"Nhưng thật sự có thể sao?" Hòa Đào không dám nghĩ tới, thận ba Hòa, bác sĩ đều nói chỉ có đổi thận mới có thể trị tận gốc, chỉ dựa vào thuốc, thật sự có thể chữa khỏi sao?

"Tóm lại phải thử qua mới biết, không phải sao?"

Hòa Đào trầm mặc rất lâu, mới gật đầu.

Bách Diệp đợi Hòa Đào rời đi, sau đó mới đi vào phòng bệnh của ba Hòa, ba Hòa vừa nhìn thấy ánh mắt của ông liền ảm đạm đi: "Hòa Đào biết rồi?"

"Đúng, bác sĩ nói với nó, khi ta tới, đứa bé kia liền ngồi xổm trước cửa khóc."

"Có, có đúng không." Ba Hòa cố làm ra vẻ không để ý nở nụ cười: "Vậy nó làm sao lại không vào?"

"Ba con hai người thật sự rất giống, Hòa Đào nói với ta, hiểu ông cũng nghĩ như vậy, bởi vì hiểu rõ, mới không biết nên làm gì, ta nói với nó vẫn là thử trước một chút, đây không phải là điều ông mong đợi sao?" Bách Diệp hiểu rõ tính tình của bạn thân, thở dài: "Ông không lo lắng, ông thật sự có mệnh hệ gì, Hòa Đào có thể chịu đựng được sao?"

"Dù sao cũng tốt hơn, không có thứ gì phải gánh, ta tuy rằng sinh nó ra, nhưng cái gì cũng không cho nó, còn để đứa nhỏ này chăm sóc ta, Bách Diệp ông không biết, ta thật sự, hận chết chính mình."

"Ta biết, ta biết, ta tin tưởng Hòa Đào sẽ hiểu." Bách Diệp không dám để cho ba Hòa quá kích động, nhanh chóng vỗ bả vai hắn khiến cho hắn bình tĩnh lại.

Hòa Đào tại phòng rửa tay ở bệnh viện rửa mặt xong mới rời khỏi, chỉ có điều lúc đi ra ngoài, không chú ý tới Trương Ngạo từ ngoài chạy vội vào.

Trương Ngạo nhìn thấy cậu liền sửng sốt một chút, chẳng qua hắn còn có việc, thực sự không có thời gian đi tìm hiểu nguyên nhân vợ của Kiệt ca tại sao chạy tới bệnh viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.