"Muốn lấy bao nhiêu?" Lục Hành hỏi.
Anh không hỏi cậu muốn MƯỢN bao nhiêu, mà là muốn LẤY bao nhiêu.
Chỉ chờ Dương Niệm Thù lên tiếng.
Dương Niệm Thù thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía, "Mượn 50......"
Nói một nửa, bỗng nghẹn lại.
Chắc cậu điên rồi, vậy mà đi mượn bạn học tới 50 vạn.
Dù Lục Hành có khả năng cho cậu 50 vạn hay không, cũng không phải phép lắm.
Dương Niệm Thù đổi ý, đi nhanh về phí trước.
"50?" Lục Hành đuổi theo, "Thật thà một chút có được không?"
"Anh tính lãi cao quá, em không dám mượn nhiều, chỉ mượn 50 thôi." Dương Niệm Thù gắng gượng cười, "Mượn nhiều em làm sao trả nổi."
"Không nổi thì trả từ từ, tôi đâu có bắt cậu trả ngay đâu." Lục Hành nói, "50 tệ, 50 vạn, 500 vạn đều có thể cho cậu, 5 tỷ thì phải suy nghĩ lại một chút."
Giọng điệu anh rất nhẹ nhàng, giống như đang nói đùa.
"Thế cho em mượn 5 tỷ đi."
Đi ra khỏi con đường nhỏ, hai bên sân bóng rổ không có cây che, tầm mắt sáng lên không ít.
Dương Niệm Thù quay đầu, rõ là đang cười, nhưng mày vẫn nhíu.
"Ồ. 5 tỷ sao?" Lục Hành làm bộ suy nghĩ, "Ngày mai đem tiền tới đè chết cậu."
Lục Hành lại nói đùa.
Anh hy vọng, Dương Niệm Thù luôn được vui.
"Có phải viết giấy nợ không đó?" Dương Niệm Thù tất nhiên bị chọc cười.
"Tất nhiên rồi. 5 tỷ lận đó!" Lục Hành nói, "Cậu suy nghĩ xem viết giấy nợ như thế nào đi."
"Ngày XX tháng XX năm XX, Lục Hành đại phát từ bi, cho Dương Niệm Thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-tuc-to-bi-giao-thao-chiem-linh/1086323/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.