Edit + beta: Bánh (Pie)
Dương Niệm Thù cũng không nhịn được, phì cười, một tay túm quần, tay kia chìa ra, "Đưa đây cho tôi."
"Sao lại không dùng thắt lưng?" Lục Hành kéo kéo sợi dây.
Đây là lần đầu tiên anh thấy có người dùng sợi dây để cột quần, phi thường tò mò.
"Nghèo, mua không nổi."
Ở quê có thắt lưng, Dương Niệm Thù không đem lên, giờ phải mua thêm nữa, cậu thấy tiếc tiền.
"Nè, đừng có làm đứt, tôi chỉ có mỗi sợi dây đó thôi."
Dương Niệm Thù vừa dứt lời, dậy thừng trong tay Lục Hành "Bang" mà một tiếng, đứt làm đôi.
"Bà già anh chứ......"
Anh ngứa tay có đúng không?
Dương Niệm Thù đang muốn chửi hai câu, bỗng nhiên tiếng của Hầu Phác vang lên, "Hai em không đi học mà ở chỗ này làm cái gì?!"
Hầu Phác vừa đi tới thì đã thấy, lại còn là Lục Hành và Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù đang mặc đồng phục của Thất Trung, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra được.
Hắn có ấn tượng rất mạnh đối với học sinh mới có vẻ ngoài đẹp mắt này, huống hồ gì còn mới gặp nhau sáng hôm qua.
"Lục Hành, sao lại thế này? Em cầm dây thừng làm gì?" Hầu Phác đi tới, giọng điệu thật ôn hòa.
"Em sơ ý làm đứt dây quần của cậu ta." Lục Hành nói, cuộn hai sợi dây vừa đứt lại.
"Em đưa dây quần cho Lục Hành làm gì?!" Hầu Phác quay đầu chất vấn Dương Niệm Thù, giọng điệu thay đổi rõ rệt.
Dương Niệm Thù trợn trắng mắt, còn có đạo lý hay không, đây là vấn đề nên hỏi sao?
Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-tuc-to-bi-giao-thao-chiem-linh/1086306/chuong-17.html