Editor: Bánh (Pie)
"Hành ca, anh đến bệnh viện làm gì?" Dương Niệm Thù rót nước vào một ly giấy, đưa qua.
"Đi ngang qua. Anh họ của tôi là chuyên gia ở đây." Lục Hành uống một ngụm nước, hỏi, "Mẹ của cậu...... là từ khi nào?"
"Chính là ngày mà các anh xuống núi, em vừa về đến nhà thì phát hiện mẹ té xỉu nằm trên mặt đất." Dương Niệm Thù chép môi, để lộ ra một nụ cười mạnh mẽ, "May là các anh đi sớm, em về nhà cũng vừa kịp lúc."
"Thế ư?" Lắc lắc cốc giấy trên tay, Lục Hành trầm mặc vài giây, "Thực xin lỗi, tôi không nên gọi cậu là kẻ lừa đảo."
"Em mới là người nên nói tiếng cảm ơn anh mới đúng." Dương Niệm Thù ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nếu không nhờ anh cho tiền, tiền phí cấp cứu cho mẹ em không biết kiếm ở đâu ra nữa."
"Ừm. Dì ra sao rồi?" Lục Hành hỏi.
"Cũng đỡ rồi, đã vượt qua thời kì nguy hiểm." Dương Niệm Thù cười, "Bác sĩ nói, không chừng ngày mai, à, không, tối nay là mẹ em có thể tỉnh lại rồi."
"Thật sao? Thế chúc mừng cậu." Lục Hành thở dài, chúc mừng một câu.
"Cảm ơn anh." Dương Niệm Thù nói lời cảm tạ.
Hai người trầm mặc mấy giây, Lục Hành nói, "Chuyện đó, có cần giúp đỡ không? Tiền tôi......"
"Không cần đâu." Dương Niệm Thù ngắt lời anh, "Thật sự cảm ơn anh, tiền hôm trước còn thiếu em nhất định sẽ cố gắng trả."
Lục Hành dám chắc, bác sĩ chủ trị đã thông báo kĩ về tình hình của Dương Thụ, Dương Niệm Thù chỉ là không muốn nói nhiều.
Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-tuc-to-bi-giao-thao-chiem-linh/1086304/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.