"Sau đó thì sao! Sau đó thì sao! Sau đó thì sao!!!"
Tôi định thần lại, mỉm cười nhìn đồng nghiệp xung quanh.
Tôi không nói gì nữa, chỉ chìa tay phải ra cho họ nhìn.
Chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón áp út.
Tiếp theo không cần nói thì ai cũng biết.
Không lâu sau khi gặp nhau ở cổng bệnh viện, chúng tôi chính thức hẹn hò.
Mối quan hệ của tôi và Hướng Cảnh một đường tốt đẹp như thể đã được sắp xếp trước vậy, chúng tôi gặp người lớn trong nhà, đính hôn, kết hôn và sinh ra một bảo bảo xinh xắn.
Tay tôi cầm bó hoa, mặc một chiếc váy cưới thật đẹp.
Hướng Cảnh mặc vest, đi giày da, mỉm cười ôm lấy tôi.
Bố mẹ tôi lén lau nước mắt bên dưới, em gái thì còn đang vùi đầu lột tôm.
Tôi nằm trong vòng tay của Hướng Cảnh nhìn từng gương mặt quen thuộc.
Cười rồi lại khóc.
Tôi cảm thấy trước đây mình đã phải chịu đựng rất nhiều, khoảng thời gian suốt ngày suốt đêm ở trong giảng đường viết không ngừng nghỉ.
Ở khoảnh khắc kia, tôi chợt cảm thấy thật đáng giá.
Hơn mười năm trôi qua vội vã, tuổi trẻ của tôi dần qua đi giữa sự đến đến đi đi của mùa đông và mùa hè.
Nhìn bệnh viện thành phố Ngô Đồng ngày càng tốt hơn, trang thiết bị ngày càng tiên tiến, tôi lại xúc động vì sự phát triển của quê hương.
Tôi đã làm việc ở Bệnh viện thành phố Ngô Đồng được bảy, tám năm rồi.
Đồng chí Hướng Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-nhan-gui-nham/3320195/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.