Tôi trốn trong phòng máy lơ đãng gõ phím nhưng tầm mắt không ngừng liếc nhìn điện thoại.
Tôi không biết phải đối mặt với rắc rối do mình gây ra như thế nào, mỗi lần muốn điều gì với người đó lại cảm thấy lúng túng, không biết phải nói làm sao.
Đến giờ cơm.
Bình thường tôi nhất định sẽ quấy rầy "Giang Giai" hỏi xem ẻm đã ăn gì, nhưng hôm nay tôi không làm vậy.
Tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng người này chỉ là một người xa lạ không quen biết, tôi không nên năm lần bảy lượt làm phiền người ta. Nhưng trong lòng tránh không khỏi có chút thất vọng.
Tôi ngơ ngác nhìn vào điện thoại, không biết mình đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng có tiếng ding, là tin nhắn của người đó.
Tôi vẫn chưa thay đổi tên trong danh bạ.
Giang Giai: "Bữa trưa tôi* ăn thịt chua ngọt, hình như cô từng nói rất thích món này."*chỗ này thay đổi xưng hô vì phát hiện nhầm người rồi hen
Tôi nhìn tin nhắn này đến sững sờ trong phòng máy tính.
Miền Bắc đang là mùa đông, phòng máy tính không có lò sưởi. Cửa sổ đóng chặt, chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài khiến cho cửa sổ bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng.
Lúc đó vẫn đang là giờ ăn trưa, mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng, xuyên qua lớp sương trắng.
Đã đến giờ ăn, trong phòng máy tính rộng lớn mọi người đều đã về hết, chỉ còn lại mình tôi, xung quanh tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng rè rè phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-nhan-gui-nham/3320193/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.