Mạnh Triều hỏi cậu muốn ghi lại chứng cứ phải không.
An Hà đã được thông não: "Vâng, có thể dùng làm chứng cứ."
Vừa dứt lời, Mạnh Triều đã ôm An Hà bằng đôi tay hãy đang bị cột.
Hắn cúi đầu hôn cái chóc lên môi An Hà, cất tiếng gọi An Hà của hắn, tiểu Trạch của hắn, bé cưng của hắn, tỉ tê "anh yêu em" không biết bao nhiêu lần.
Trên đường về, An Hà liệt kê vào sổ tay những trường hợp có thể sử dụng đoạn ghi âm.
"Lúc anh không để ý em này... Lúc anh dữ với em này... Lúc anh cố tình gây sự với em này."
Cậu làm Mạnh Triều cười ngất: "Anh xấu tính thế à?"
An Hà nghiêm mặt nói: "Cẩn thận vô áy náy."
"Cẩn tắc em ơi."
"..."
Đến cổng nhà, để tránh tai mắt của người khác, Mạnh Lam đi ra tiếp ứng.
Nắng mai lưa thưa, tuyết đang rơi nhỏ dần. Thấy An Hà mặc áo của Mạnh Triều, Mạnh Lam chợt thắc mắc: "Sau này chị nên gọi em là em trai hay là anh dâu?"
An Hà dễ mắc cỡ, mặt thoắt cái đỏ bừng.
Mạnh Triều tỏ vẻ "rồi mày sẽ biết tay anh" và nói với Mạnh Lam: "Thích gọi thế nào thì gọi."
"Trước mặt bố mẹ cũng gọi vậy luôn nhá?"
"Mày thử xem bố có cho mày một trận không."
"Anh nói thế lại làm em mong chờ." Mạnh Lam bắt đầu tò mò: "Đã hai mươi mùa trăng em chưa bị đánh."
Mạnh Triều và An Hà đồng loạt cạn lời.
Đáng tiếc sau đó chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don/2760207/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.