Chương trước
Chương sau
Tịch Dữ Phong không hề máu lạnh vô tình, dịu dàng anh giấu nơi đáy lòng sẽ chỉ dành cho người cũng đối xử dịu dàng với anh.

***

Nhà họ Mạnh nằm trên một khu đất đắc địa ở phía đông thành phố, bao quanh bởi núi và sông, được coi là mang điềm lành đến.

Lúc Tịch Dữ Phong tới nhà, phòng khách không có ai. Một lát sau bà Mạnh mới từ trên tầng đi xuống dặn thím giúp việc pha trà.

Hai người ngồi xuống trò chuyện đôi câu.

Bà Mạnh thấy Tịch Dữ Phong lấy thỏa thuận tiền hôn nhân ra thì không mấy vui vẻ, chỉ miễn cưỡng giữ khách sáo: "Hôn sự này không thể không hủy sao?"

Tịch Dữ Phong đáp: "Thà giải quyết sớm còn hơn cứ kéo dài mãi, cũng đỡ lỡ dở Mạnh Lam tìm kiếm tình yêu khác ạ."

Bà Mạnh mím môi: "Thật ra ban đầu bác không tán thành mối hôn sự này, con bé Lam Lam chơi bời quá, mà cháu thì..."

Bà Mạnh ngừng giây lát rồi tiếp lời: "Nhưng bác lại nghĩ chỉ là hình thức, hai đứa không thành vấn đề thì người lớn bọn bác cũng không có gì để nói. Ai ngờ xem xong ngày cưới, thiệp mời cũng phát hết rồi mà cháu lại đổi ý."

"Là cháu suy xét không chu toàn, rước thêm phiền phức cho bác." Tịch Dữ Phong nói: "Chuyện này do cháu mà ra, nếu có người bàn tán thì cứ bảo Mạnh Lam không vừa mắt cháu nên đá cháu, tránh cho nhà họ Mạnh phải mang tiếng."

Bà Mạnh nghe vậy mới nguôi giận, khẽ thở dài: "Thế này cũng là làm khó cháu, bố cháu xảy ra chuyện lớn, việc trong việc ngoài đều cần cháu xử lý, vất vả lắm nhỉ."

Tịch Dữ Phong thấy tình hình không tệ bèn nhắc tới vụ đại hội cổ đông, bà Mạnh ngẫm nghĩ một chốc: "Chuyện làm ăn đều do bác trai cháu lo liệu, trước nay bác không tham gia vào. Có điều nếu Lam Lam đã có cổ phần trong tay thì dĩ nhiên sẽ không mong muốn nhìn thấy tập đoàn cháu rối ren biến động, dù trở ngại thân phận không thể đứng về phía cháu thì cũng sẽ không theo phe đối địch cháu đâu."

Ý của bà rất rõ ràng: Cháu không lấy con gái bác thì chẳng lý nào bác lại giúp đỡ cháu cả. Nhưng nếu nhà bác đã có cổ phần bên nhà cháu thì bác cũng không mong muốn có vấn đề gì xảy ra, vì thế quá nửa là sẽ đứng ở vị trí trung lập hòa giải, không để sự tình trở nên bung bét.

Ngay từ đầu Tịch Dữ Phong cũng không hy vọng xa vời rằng sau khi huỷ hôn nhà họ Mạnh vẫn tiếp tục giúp đỡ mình, có được lời hứa như thế là đã đủ rồi.

Hai bác cháu lại bàn về các thủ tục lắt nhắt sau huỷ hôn, Tịch Dữ Phong mang sẵn bút đưa cho bà Mạnh, chỉ vào chỗ trống cạnh chữ ký của Tịch Thành Lễ trên trang thêm mới ở mặt sau bản thỏa thuận: "Nếu không có ý kiến gì khác thì làm phiền bác ký vào đây ạ."

Bà Mạnh đọc kỹ những nội dung liên quan đến việc huỷ bỏ thoả thuận, đoạn thở dài thườn thượt.

"Đám thanh niên chúng bay đứa nào đứa nấy toàn coi hôn nhân như trò đùa." Bà cất giọng bất đắc dĩ: "Mạnh Triều cũng thế, năm ngoái đi xem mắt gặp được một cô gái mặt nào cũng hợp, ban đầu đã đồng ý rồi mà về sau chẳng biết làm sao lại thất hứa."

Chuyện này Tịch Dữ Phong có nghe sơ sơ, chỉ là khi ấy hai mẹ con Tiêu Nhân gây rối bắt cóc Giang Nhược, anh thực sự không rảnh để quan tâm.

"Mạnh Triều còn trẻ." Tịch Dữ Phong nói: "Có lẽ hiện giờ vẫn coi trọng sự nghiệp."

Bà Mạnh bật cười: "Cháu không cần an ủi bác, nó xằng bậy ở bên ngoài thế nào đâu phải bác chưa nghe."

Bà vừa nói vừa định đặt bút, trên tầng bỗng vẳng tiếng bước chân gấp rút.

Mạnh Lam đứng ở góc cầu thang: "Mẹ, mẹ đừng ký cho anh ấy vội." Rồi cô nhìn Tịch Dữ Phong, ánh mắt ra chiều châm biếm: "Đừng chỉ lo dỗ ngọt người lớn chứ, anh không có gì muốn nói với em sao?"

Trên sân thượng, Mạnh Lam đứng dưới bóng râm cạnh lan can, mặc cho gió thổi bay vạt váy.

Lúc đi lên cầu thang, Tịch Dữ Phong đã trông thấy hết cảnh tượng mặt đất bừa bộn, chứng thực câu "cái gì đập được đều đập hết rồi" của Mạnh Triều không phải nói suông.

Anh đứng bên cạnh Mạnh Lam. Sau một khoảng dài im lặng, anh chợt nghe Mạnh Lam hỏi: "Dám theo lên đây, không sợ em lấy hung khí đánh anh à?"

Tịch Dữ Phong ngó quanh quất, ngoài bàn ghế bằng sắt còn có mấy chậu cây ở chân tường cũng có thể lấy làm vũ khí. Anh không hề chùn chân: "Chuyện gì phải đến rồi sẽ đến, có sợ cũng vô ích."

Mạnh Lam bật cười: "Quyết tâm lớn nhỉ, người không biết còn tưởng Mạnh Lam em ghê gớm lắm, cậu Tịch thà tổn thất nặng nề cũng phải né."

Tịch Dữ Phong nói: "Đâu có."

Mạnh Lam ngoảnh sang nhìn anh: "Vậy tại sao anh phải huỷ hôn?"

"Chúng ta không hợp lấy nhau. Thứ em muốn anh không cho được."

"Anh biết em muốn gì?"

Lần này Tịch Dữ Phong không trả lời, song qua ánh mắt bình tĩnh của anh, Mạnh Lam có thể hiểu ra là tấm lòng của mình đã bại lộ hoàn toàn.

Cô muốn cười nhưng mở miệng lại không sao cười nổi.

Sau cùng cô đành quay mặt đi. Giây phút trông về phía chân trời bao la, Mạnh Lam chợt nhớ ra cũng ở chỗ này, cô từng khẳng định Tịch Dữ Phong là một con thú máu lạnh, dù người ta tỏ ý tốt với anh thì anh cũng chỉ coi người ta có ý đồ khác với mình.

Bây giờ cô lại thà rằng mình chưa từng nhận định sai lầm, thà rằng Tịch Dữ Phong tưởng cô muốn lấy anh là vì cô ôm toan tính với anh.

Cô cũng biết đây là cơ hội cuối cùng.

"Vậy anh có thể làm như không biết gì được không?" Mạnh Lam hỏi.

"Không thể." Tịch Dữ Phong đáp.

Nháy mắt ấy, dường như Mạnh Lam đã nhìn thấy lịch sử lặp lại.

Cổ họng cô đắng ngắt: "Mấy người các anh thật sự rất giỏi làm cuộc đời người khác rối tung rối mù rồi phủi đít bỏ đi."

Cô nhớ hai mươi hai năm trước mẹ sinh em trai Mạnh Trạch. Em trai của cô cười đáng yêu lắm, dù em chia sẻ sự quan tâm của bố mẹ thì cô vẫn chấp nhận em, còn hạ quyết tâm phải làm một người chị tốt.

Nhưng Mạnh Trạch mất tích, nhiều năm sau đó gia đình cô quạnh quẽ chẳng khác nào nhà tù, cô không dám nói to, không dám cười suồng sã, hễ ở nhà là luôn phải đối diện với nước mắt của mẹ và tiếng thở dài liên tục của bố.

Sau này có một cậu trai xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Anh thường xuyên tới nhà cô, bảo mình là bạn của Mạnh Triều nhưng chẳng giống Mạnh Triều mảy may. Anh hay ngồi trong căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, cầm sách và không nói chuyện hàng giờ liền, tuy vậy anh luôn có thể thu hút Mạnh Lam nhìn sang đó, xem anh đang đọc sách gì, xem hôm nay anh có mặc đồng phục chăng.

Số lần nhiều lên, khó tránh khỏi đôi lúc tầm mắt giao nhau. Cậu trai có vẻ ngoài đẹp đẽ, ánh mắt lạnh lùng như sông băng tan chảy nhưng có thể khiến gò má cô nóng bừng rồi vội vàng quay mặt đi, một lát sau lại cầm lòng chẳng đặng ngoái cổ trộm nhìn.

Người làm con tim cô chộn rộn giờ đây cũng muốn rời bỏ cô.

Tịch Dữ Phong nói với Mạnh Lam: "Chuyện này là lỗi của anh, vì vậy anh đã cho em cổ phần để đền bù."

Mạnh Lam trừng to mắt khi nghe hai chữ đền bù. 

"Hoá ra anh đã tính chuyện huỷ hôn từ lâu rồi?" Cô cảm thấy hơi khó tin: "Cho riêng em sợ em không nhận nên mới mượn danh nghĩa đòi chai rượu..."

Hèn gì anh cho nhiều như vậy, nếu lúc ấy cô không nhận còn đỡ, giờ nhận rồi thì không hề nghi ngờ điều đó tương đương với việc cô cũng ngầm thừa nhận số cổ phần cao ngất ngưởng ấy là đền bù chuyện huỷ hôn.

Về sau một khi chuyện này truyền ra, người ngoài sẽ chỉ xem như hai nhà đã đi đến thống nhất, có làm ầm ĩ đến đâu chăng nữa cũng chỉ thể hiện là nhà họ Mạnh được đằng chân lân đằng đầu.

Giờ phút này Mạnh Lam mới thật sự muốn cười to, cười bản thân ngu xuẩn còn cho rằng số cổ phần đó đại diện cho thành ý, tơ tưởng chỉ cần lấy nhau là có thể giành lấy trái tim anh vào một ngày không xa.

Rốt cuộc bản thân cô chỉ rơi vào cái bẫy của anh, mặt mũi hay tình cảm cô đều chẳng có mà lại để anh chiếm được toàn bộ.

Phẫn nộ và đau khổ, trong chốc lát chẳng thể phân rõ cảm xúc nào sâu đậm hơn.

Mạnh Lam chỉ cảm thấy máu dồn lên não, đến khi nhận ra thì cô đã vớ chậu hoa bên cạnh giơ thật cao, điệu bộ tức giận như những lúc bình thường.

Mà Tịch Dữ Phong - người sắp sửa bị đập - vẫn đứng nguyên tại chỗ như đã chuẩn bị sẵn.

Vành mắt tức khắc đỏ bừng, Mạnh Lam hắng giọng hét lên như đe doạ: "Sao anh không tránh? Anh đừng tưởng em thích anh thì không nỡ đánh anh!"

Tịch Dữ Phong vẫn bình tĩnh, thản nhiên nhìn cô: "Muốn đánh cứ đánh, nhưng đấy không phải là thích."

"Em chỉ hưởng thụ niềm vui đè bẹp anh, vượt qua anh mà thôi."

Mấy năm nay hễ Tịch Dữ Phong tiêm nhiễm sở thích nào là cô lại muốn bắt chước, Tịch Dữ Phong vướng tin đồn với sao nữ thì cô qua đêm không về với sao nam, Tịch Dữ Phong bao nuôi nhân tình thì cô siêng thay bạn trai như thay áo, mục đích là để chứng minh cho người khác thấy, cũng là cho bản thân thấy: Tôi chẳng quan tâm anh ấy chút nào, tôi còn chịu chơi hơn cả anh.

Đến tận giờ phút này Mạnh Lam mới giật mình hiểu ra rằng từ lúc bắt đầu đã là sai lầm.

Cô chọn sai người, cũng dùng sai cách.

Tịch Dữ Phong không hề máu lạnh vô tình, dịu dàng anh giấu nơi đáy lòng sẽ chỉ dành cho người cũng đối xử dịu dàng với anh.

Mà những chiêu trò cô tự cho là đúng sẽ chỉ đẩy anh càng ngày càng xa.

Chậu hoa rơi "cạch" xuống đất, chỉ vỡ một góc.

Tịch Dữ Phong cúi đầu đặt chậu hoa ngay ngắn, vuốt phẳng chiếc lá bị gập, sau đó thẳng người dậy và xoay người rời đi.

Anh đi được dăm ba bước thì nghe thấy Mạnh Lam cất giọng yếu ớt: "Bây giờ anh cần một cuộc hôn nhân để giúp anh củng cố thế lực đúng không? Em có thể giúp anh..."

Tịch Dữ Phong đáp gần như không do dự: "Không, thứ anh muốn sẽ tự mình giành lấy."

Mạnh Lam lại nói: "Quan hệ hôn nhân mở [1] em cũng có thể chịu được."

[1] Là mối quan hệ hôn nhân mà một hoặc nhiều bên có quyền được có quan hệ lãng mạn hoặc quan hệ t1nh dục với những người bên ngoài mối quan hệ này.

Tịch Dữ Phong còn chẳng quay đầu.

"Nhưng em ấy không thể."

*

Vừa sang tháng bảy, giới thượng lưu ở Phong Thành lại lan truyền hai tin tức lớn.

Tin thứ nhất là Tịch Dữ Phong chiến thắng một thương vụ M&A [2], nội bộ tập đoàn có xáo trộn lớn, đại hội cổ đông bỏ phiếu bầu cao thông qua nghị quyết con trai trưởng của Tịch Thành Lễ là Tịch Dữ Phong giữ chức chủ tịch điều hành. Từ đây người nắm quyền quyết sách cuối cùng của tập đoàn đã được quyết định, dù vẫn tồn tại số ít không hài lòng thì cũng chỉ là thế lực nhỏ bé, trong thời gian ngắn không thể gây nên sóng gió gì.

[2] M&A là tên viết tắt của cụm từ Mergers (Sáp nhập) và Acquisitions (Mua lại). M&A là hoạt động giành quyền kiểm soát doanh nghiệp thông qua hình thức sáp nhập hoặc mua lại giữa hai hay nhiều doanh nghiệp để sở hữu một phần hoặc toàn bộ doanh nghiệp đó.

Tin thứ hai vẫn liên quan đến nhà họ Tịch, cậu ấm Tịch Dữ Phong vừa chứng tỏ tên tuổi của mình thì hôn sự với nhà họ Mạnh được tuyên bố huỷ bỏ. Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, đồng thời lại có cảm giác chuyện trong dự đoán, chuyển sang suy đoán nội tình rằng rốt cuộc cô Mạnh cũng nghĩ thông suốt, không muốn tàn đời với một người đàn ông mà xu hướng tính dục còn là ẩn số, hay cậu ấm nhà họ Tịch chưa chơi đủ nên tạm thời không muốn đeo gông vào cổ?

Cũng có người hiểu rõ tình hình nhắc lại chuyện cũ: Mấy người quên cả rồi à, năm ngoái còn có tin đồn cậu Tịch chống đối gia đình, từ chối lấy vợ vì người tình bao nuôi bên ngoài đấy?

Mọi người nghe xong bèn dè bỉu: Ôi dào tin đồn thôi, sao có thể là thật được?

Mà những lời bàn luận om sòm ấy đều chẳng mảy may lọt vào tai Tịch Dữ Phong.

Khi việc công ty được xử lý xong xuôi, anh bớt thì giờ bay sang Los Angeles. Ông ngoại Kiều Vọng Hạc đã sống trong một ngôi nhà ở vùng ngoại ô nơi này ba mươi năm có lẻ.

Đường từ sân bay về nhà ông ngoại càng đi càng rộng, bóng cây che rợp hai bên đường. Kiều Vọng Hạc tính đúng giờ ra cửa đón, đích thân sai tài xế dừng xe trong sân. Thấy Tịch Dữ Phong xuống xe, ông cụ tóc hoa râm hiền từ gõ ba-toong bảo anh mau vào nhà.

Ngôi nhà hai tầng nho nhỏ, một ông cụ và hai nhân viên chăm sóc ở thoải mái.

Kiều Vọng Hạc dẫn Tịch Dữ Phong vào phòng sách, tự mình pha trà cho anh.

Thân là con cháu, dĩ nhiên Tịch Dữ Phong không thể ngồi không. Kiều Vọng Hạc mang trà ra anh bèn đứng dậy nhận bằng hai tay, ông cụ nhân cơ hội áng chừng chiều cao của anh.

"Lớn tướng thế này rồi." Kiều Vọng Hạc đặt tay ngang thắt lưng: "Lần trước gặp cháu mới cao đến đây ông."

Tịch Dữ Phong vẫn có thể nhớ rõ lần gặp mặt trước như thế nào.

Trên thực tế, từ nhỏ anh đã không thân thiết với ông ngoại.

Năm xưa mẹ mặc kệ ông ngoại phản đối, nằng nặc đòi lấy Tịch Thành Lễ, nghe đâu khi ấy ông ngoại tức đến mức không thèm tham dự đám cưới, lẳng lặng dọn sang Los Angeles rồi ở đây hơn ba mươi năm liền.

Trong thời gian đó ước chừng chỉ có hai kỳ nghỉ hè là anh gặp ông, lúc ra nước ngoài du học, mẹ sắp xếp cho anh đi sớm vài hôm để đến Los Angeles ở với ông ngoại.

Có lẽ Kiều Vọng Hạc vẫn còn giận nên hai lần gặp mặt đều không mấy vui vẻ. Từ đầu đến cuối ông không hề tỏ ra thân thiện với Tịch Dữ Phong, ngồi vào bàn cơm cũng không nói chuyện với cậu, ăn xong hai ông cháu mỗi người chiếm một góc phòng sách, người thì xử lý giấy tờ người thì đọc sách, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy.

Mà hiện tại Tịch Dữ Phong đã biết năm ấy ông ngoại không hề muốn lạnh nhạt với mình, cũng nhớ mấy bữa ăn ở đây đều có khoai tây chiên và kem, toàn những món chỉ trẻ con mới thích ăn.

Giữa người với người có những lời không cần nói ra mà người kia vẫn có thể tỏ tường.

Bởi vậy Kiều Vọng Hạc không nhắc về chuyện cũ năm nào, chỉ hỏi lần này Tịch Dữ Phong ở được mấy hôm, nghe anh bảo ngày mai phải về thì hiểu ngay: "Thời điểm then chốt bận cũng đúng. Có điều bận đến đâu cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không gì quan trọng hơn sức khoẻ đâu cháu."

Tịch Dữ Phong vâng lời ông.

Ngoài cửa sổ ve kêu râm ran, trong nhà hương trà vấn vít.

Gần giữa trưa, Kiều Vọng Hạc ngồi trên ghế mây cạnh bàn làm việc, hỏi như đang nói chuyện phiếm: "Bố cháu sao rồi?"

Tịch Dữ Phong đặt cái chén trong tay xuống: "Đã qua cơn nguy kịch nhưng bị thương ở cột sống, e là sau này phải ngồi xe lăn."

Kiều Vọng Hạc hừ giọng: "Hời cho nó đấy."

Không ai nhắc về vụ tai nạn xe nhưng đều ngầm hiểu.

"Hồi còn sống mẹ cháu thích uống trà này nhất." Kiều Vọng Hạc nhìn lá trà dập dềnh trong chén: "Lẽ ra nó cũng có thể uống trà ông pha, lẽ ra nó cũng nên ở đây với ông cháu mình..."

Tịch Dữ Phong nhìn ông, cảm xúc không diễn tả được.

Cởi bỏ cái mác thương nhân lớn lăn lộn thương trường, người trước mặt cũng chỉ là một người cha bình thường nhớ nhung con gái.

Kiều Vọng Hạc nói: "Bố cháu có thể sống ngần ấy năm hoàn toàn là nhờ vào cháu, không thì năm cháu mười chín tuổi nó đã lìa đời rồi. Cháu nhất định đừng vì chuyện này mà chịu áp lực."

Tịch Dữ Phong nghe vậy lại không khỏi lạnh người.

"Cháu không sao." Anh đáp: "Nếu bố đã chưa từng coi cháu là người thân thì cháu cũng mặc kệ bố thôi."

Kiều Vọng Hạc nhìn như có điều lưỡng lự: "Những năm ấy mẹ cháu cố chấp thành thói, ít quan tâm chăm sóc cháu, có phải bố cháu đối xử với cháu..."

Lần này Tịch Dữ Phong không trả lời là "không sao".

Anh cụp mắt rồi lại ngước lên, đáy mắt là vẻ lạnh lẽo như ngâm trong sương giá: "Lâu quá rồi, cháu không nhớ nữa."

Tịch Dữ Phong ở nhà ăn bữa cơm, buổi chiều phải tham gia một hội nghị thương mại thượng đỉnh.

Kiều Vọng Hạc chống ba-toong tiễn anh ra cửa, chợt nghĩ đến điều gì bèn hỏi: "Nói mới nhớ bao nhiêu năm qua, năm nào trước ngày giỗ mẹ cháu ông cũng liên lạc với cháu mà cháu không đồng ý, sao năm nay đột nhiên..."

Tịch Dữ Phong nghe ông hỏi thì ngẩn người.

Dường như anh không ngờ câu hỏi ấy thốt ra từ miệng người ông ngoại anh chưa gặp được mấy lần, mà kẻ nên hỏi, chẳng hạn như Tịch Thành Lễ, lại không hề nhắc lấy một chữ.

Có điều nghĩ một chút là ra, không hỏi là bởi không quan tâm. Bọn họ chỉ chăm chăm lo cho bản thân, nào thèm để ý anh có lý do gì.

Hiện giờ có người để ý động cơ làm việc của anh lại khiến anh lạ lẫm.

Nhưng lý do này không hề khó mở lời.

Tịch Dữ Phong nghiêng người, trầm giọng đáp: "Vì một người ạ."

Hôm sau, trên đường ra sân bay, Tịch Dữ Phong nhận được vé điện tử tham dự buổi chiếu thử bộ phim Vực thẳm mà Chu Hân Dao gửi, thời gian vào thứ bảy tới.

Kèm theo một tin nhắn: Đi hay không tuỳ anh, dù sao Giang Nhược cũng đi.

Giọng điệu y chang lần trước gửi thiệp mời cưới.

Tịch Dữ Phong không trả lời, nhấp vào mã QR lưu về thư viện ảnh.

Sau đó anh thoát ra, lấy hai ngón tay phóng to tấm vé vào để một khuôn mặt nghiêng hơi mờ ở góc dưới ảnh poster chiếm trọn màn hình.

Nửa tiếng sau, Chu Hân Dao tới thăm nơi ghi hình Hoa lộ diễn viên hét ầm lên: "Á!"

Tiếng hét làm Giang Nhược đang dặm lại lớp trang điểm run bắn, thợ trang điểm cũng run tay theo nên đánh lệch son.

"Chị ơi chị be bé mồm thôi." Giang Nhược nói đầy bất lực: "Lát nữa em phải lên sân khấu diễn người câm điếc, cho em tìm cảm giác yên tĩnh cái coi."

"Cái này không yên tĩnh được!"

Chu Hân Dao giơ điện thoại ra trước mặt Giang Nhược, Wechat dừng ở giao diện trò chuyện tới "Tổng giám đốc Tịch", vừa thấy chữ "Tịch" Giang Nhược đã lật đật nhìn sang chỗ khác: "Cho em xem cái này làm gì..."

"Mau xem đi!"

Chu Hân Dao phóng to ảnh đại diện của Tịch Dữ Phong rồi giữ đầu Giang Nhược bắt cậu nhìn thẳng vào màn hình. Dưới động tác gần như là ép buộc, trừ khi bị mù, còn không thì không thể không nhìn thấy... Ảnh đại diện Wechat Tịch Dữ Phong đang để chính là ảnh cắt từ poster phim Vực thẳm - tấm ảnh gương mặt nghiêng của Giang Nhược ngước lên nhìn trời
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.