Em có đồ bỏ quên.
***
Giữa trưa mùng một Tết, tại tiệc riêng của nhà họ Tịch.
Do rất nhanh sẽ trở thành thông gia nên nhà họ Mạnh cũng có người tới.
Thứ tự chỗ ngồi được chú ý sắp xếp, bậc cha chú ngồi một bên và con cháu ngồi một bên. Vừa vào tiệc Mạnh Lam đã nhìn Tịch Dữ Phong mấy bận, cuối cùng không nhịn nổi bèn khẽ giọng hỏi: "Anh làm sao mà sắc mặt kém thế?"
Tịch Dữ Phong như đang mất tập trung, nghe vậy thì ngẩn ngẩn người: "Không sao."
Chỉ là tối qua anh uống rượu xong lại ăn thức ăn vẫn còn lạnh, dạ dày đau cả đêm không ngớt.
Mạnh Lam nhìn thêm một lát, thấy môi anh trắng bệch, con người vốn trầm lặng kiệm lời bây giờ trông lại càng thiếu sức sống, cô mới quay sang gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đi đến, Mạnh Lam bèn bảo: "Dọn rượu đi, đổi cho anh ấy một cốc nước ấm."
Tịch Dữ Phong cất giọng thờ ơ: "Không cần."
Mạnh Lam quyết đoán đưa ly rượu trước mặt anh cho nhân viên phục vụ, căn dặn: "Cho tôi nước ấm 50 độ vừa đủ uống ấy, đừng nóng quá cũng đừng lạnh quá."
Nhân viên phục vụ vâng lời, xoay người ra khỏi phòng bao.
Vốn dĩ chỉ là một sự việc nhỏ nhưng lại bị người có ý đồ riêng để ý, mượn chuyện nói ý mình.
"Tôi thấy hai đứa hòa hợp thế kia cơ mà." Tiêu Nhân giả vờ tươi cười: "Cần gì phải ký mấy cái thỏa thuận tiền hôn nhân vạch rõ giới hạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don/2760141/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.