"Như thế này không tốt sao?"
***
Mà khắp căn phòng chỉ có duy nhất một chai rượu đựng trong hộp gỗ do Giang Nhược mang đến.
Có lẽ Tịch Dữ Phong cũng nhận ra chuyện này trùng hợp quá đỗi. Anh nhìn nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ thưa ngay: "Là cô Mạnh yêu cầu, tôi chỉ làm theo sai bảo."
Tịch Dữ Phong ngừng chốc lát rồi với lấy chai rượu, song Giang Nhược giành trước, nhanh tay đè lên nắp hộp.
"Đây là quà em tặng anh." Giang Nhược nói.
Nét mặt hờ hững của cậu khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, tuy nhiên tay giữ rất chặt, điệu bộ hệt như động vật bảo vệ thức ăn.
Tịch Dữ Phong nhíu mày chặt hơn: "Một chai rượu thôi mà."
"Đúng vậy, một chai rượu mà thôi." Giang Nhược ngoảnh sang nhìn anh: "Nhưng nó là đồ em tặng anh."
Không khí chợt nín lặng, phòng bao yên tĩnh tới nỗi nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Cự nự lại mệnh lệnh của đại gia trước mặt bao nhiêu người, Giang Nhược biết hành động bây giờ của mình có thể gọi là không hiểu chuyện, song cậu chẳng hơi đâu nghĩ được nhiều như thế.
Nghèo đói bám riết lấy cậu suốt nửa trước cuộc đời, đó là thứ quý báu nhất cậu bạt mạng bóc lột bản thân, dùng hết can đảm mới móc ra được.
Nhưng Tịch Dữ Phong sẽ chỉ cho rằng cậu không hiểu chuyện.
"Nếu đã là đồ em tặng tôi thì tôi nên có quyền xử trí."
Giọng Tịch Dữ Phong trầm xuống ẩn chứa ý tức giận, anh tăng sức tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don/2760132/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.