Giang Nhược bật cười: "Mai này... Anh có biết là anh đã nợ em rất nhiều cái mai này rồi không?" 
*** 
Hôm nay Tịch Dữ Phong về muộn, vào cửa thì thấy phòng khách sáng ánh đèn sàn. Anh lại gần xem, bắt gặp Giang Nhược đương cuộn người rúc trên sô pha, chẳng biết đã ngủ được bao lâu. 
Giang Nhược nghe tiếng bước chân bèn chậm chạp mở mắt lấy tay dụi, sau khi tầm nhìn có tiêu cự mới nhoẻn miệng cười: "Anh về rồi." 
Khung cảnh này quá giống tưởng tượng của con người về nơi gọi là "nhà", Tịch Dữ Phong ngắm Giang Nhược một chốc, đoạn nắm bàn tay cậu buông thõng ở mép sô pha: "Vào giường ngủ." 
Giang Nhược tắm xong không về phòng mà ngồi trước bàn ăn với Tịch Dữ Phong. 
Tịch Dữ Phong vẫn còn giấy tờ chưa xử lý hết. Anh cứ gõ bàn phím là quên cả ăn, Giang Nhược không nhìn nổi phải ngồi sang bên cạnh, lấy thìa xúc canh đút tận miệng anh. 
Tịch Dữ Phong đành gác công việc đấy, cầm thìa:  "Để tôi tự ăn." 
Giang Nhược nói: "Đừng ngại mờ, có ai xem đâu." 
Thấy Tịch Dữ Phong cương quyết không trả thìa cho mình, Giang Nhược cũng tự lóc cóc chạy vào bếp múc một bát canh. 
Cậu mới húp vài hớp đã chống cằm ngao ngán: "Sao dạo này anh không uống rượu vậy?" 
Tịch Dữ Phong nhìn cậu: "Em muốn uống à?" 
Giang Nhược lắc đầu: "Cũng thường thôi." 
Cậu chỉ nhớ chun chút cái cảm giác buông thả tùy hứng, chẳng lo chẳng nghĩ khi đó. 
"Rượu đấy mạnh quá." Tịch Dữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don/2760127/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.