... Sở dĩ ban nãy cậu không lưu bức ảnh kia là vì hai người trong ảnh trông giống cặp tình nhân bình thường quá đỗi. 
*** 
Giang Nhược nhìn người trước mặt như muốn khắc ghi hình bóng anh lúc này vào tâm trí. 
Điều ấy làm Tịch Dữ Phong phì cười: "Thở." 
Giang Nhược được nhắc nhở mới bừng tỉnh thở hắt ra. 
Ai mở lời, rồi ai thuận theo xuống nước đã không còn quan trọng. 
Tịch Dữ Phong tắm xong trở về phòng, Giang Nhược đang nằm trên giường chậm chạp đếm ngón tay: "Mới hơn mười ngày không gặp... Cũng không lâu lắm." 
"Người nói lâu là em." Tịch Dữ Phong thốt. 
Giang Nhược vô thức không tính buổi tối vội vàng ở Quảng Châu, tất nhiên bây giờ cũng không muốn nhắc. Cậu lật người ngồi dậy, rút chiếc khăn trong tay Tịch Dữ Phong: "Ngồi nào." 
Tịch Dữ Phong ngồi lên mép giường, Giang Nhược quỳ gối đằng sau lau tóc cho anh. 
Cậu vừa lau vừa càm ràm tóc không khô dễ bị lạnh rồi lại sốt, điều này em bé mẫu giáo cũng biết. 
Tịch Dữ Phong không thể không giải thích: "Tôi đi công tác ở Bắc Âu, bên đấy trời lạnh." 
Giang Nhược nói: "Ò, trời lạnh phải mặc thêm áo, đây cũng là kiến thức chung được viết trong sổ tay sức khỏe trường mẫu giáo." 
Tịch Dữ Phong bật cười. 
Tự dưng hai người đều không buồn ngủ. 
Đầu giường sáng đèn, ánh sáng màu vàng ấm áp khúc xạ qua lớp thuỷ tinh chạm nổi, chiếu lên người lốm đốm như bóng cây. 
Giang Nhược đổi tư thế nằm sấp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don/2760119/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.