Nửa người trên bị ép phải hạ thấp, Tịch Dữ Phong nghe thấy Giang Nhược nghẹn ngào nói bên tai anh rằng "Đừng nhìn em", "Sẽ ổn ngay thôi".
***
Ngày nghỉ cuối cùng, rốt cuộc Giang Nhược cũng thực hiện lời hứa cài khuy áo sơ mi cho Tịch Dữ Phong.
Hai người mặt đối mặt, Giang Nhược ngồi trên mép giường, vừa cài vừa nói: "Đã bảo sẽ cài khuy áo cho anh mỗi ngày, thế mà..."
Tịch Dữ Phong đứng bên giường tiếp lời: "Thế mà sao?"
"Thế mà bận quá." Giang Nhược nhoẻn miệng cười: "Trừ khi anh không đi làm, em đi đâu anh theo đấy."
"Em có thể không đi làm và đợi ở nhà."
"Vậy chẳng phải thành nhà vàng giấu người đẹp thật à?"
"Không hẳn là không thể."
Động tác trên tay dừng khựng, Giang Nhược không chắc lời Tịch Dữ Phong thật giả thế nào, vẫn cười nói: "Nhưng em không muốn ngày ngày ở trong lồng vàng chờ anh về."
Tịch Dữ Phong không đáp, Giang Nhược ngước đầu nhìn đôi mắt vẫn lãnh đạm như thuở ban đầu, không nén nổi thở phào nhẹ nhõm.
"Hơn nữa em còn phải đóng phim mà." Nói đoạn, Giang Nhược lại gần hôn khóe môi anh: "Cũng là làm công cho anh thôi, tư bản các anh biết bóc lột công nhân viên lắm."
Câu này nhắc nhở Tịch Dữ Phong, lúc sắp sửa chia tay, anh đè Giang Nhược lên giường hung hăng bóc lột một chặp, bù đủ nợ tối qua.
Tịch Dữ Phong bận tối mắt tối mũi mà vẫn thong dong, khuy áo sơ mi cũng chẳng cởi, so ra thì Giang Nhược nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don/2760101/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.