Bùi Ôn Hạ như hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra ngoài, khoác lên mình bộ vest trắng điểm thêm vài đường may màu bạc lấp lánh, tóc cũng được chải gọn vuốt qua một bên để lộ nửa vầng trán.
Rất đẹp, thanh lịch và tỏa sáng.
“Chuyện giải nghệ, tôi không đồng ý.”
Cậu phải giữ lời hứa với nguyên chủ, trở thành Idol hàng đầu. Nhưng bây giờ nó không còn là nghĩa vụ cần phải hoàn thành nữa, cậu cũng thích làm thần tượng. Cảm giác được đứng trên sân khấu cùng mọi người, thật sự rất tuyệt, cậu không muốn từ bỏ.
Mộ Lăng Thần nắm lấy đôi tay của Bùi Ôn Hạ, nhẹ nhàng nói: “Bọn anh không ép em hiện tại phải giải nghệ ngay, nhưng, bọn anh lo cho sức khỏe của em nhiều lắm. Chỉ khi nào em khỏe mạnh thì anh mới an lòng được.” Hai năm trước, cũng vào khoảng thời gian này, cậu nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngày nào bọn họ cũng đến thăm nhưng mãi mà cậu không tỉnh. Bác sĩ còn nói, tình huống xấu nhất có thể thành người thực vật cả đời.
Không hiểu sao cậu lại cho anh cảm giác rất bất an, giống như tùy thời sẽ biến mất. Anh thích Bùi Ôn Hạ ở hiện tại hơn, không thích cậu của quá khứ, thật kì lạ nhưng đó là sự thật. Nếu cậu nhớ lại những chuyện trước khi bị mất trí nhớ, trở thành con người cũ, anh không chắc sẽ còn yêu cậu như bây giờ hay không.
Không biết chỉ mình anh có suy nghĩ này hay không nữa.
Bùi Ôn Hạ nhìn những gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don-tinh-ai-that-thiet-cung-khong-sai/3491687/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.