Dạo này Bùi Ôn Hạ không hay đi cùng Diệp Lạc Dương mua bánh kem nữa, cậu cũng bớt ở riêng với hắn. Đám người Mộ Lăng Thần nhận ra khác thường, nhưng không ai nhúng tay vào làm mọi chuyện thêm phiền.
Diệp Lạc Dương có ngu cũng nhận ra cậu đang tránh né mình, không khỏi hoang mang thấp thỏm. Hắn đã làm gì khiến Bùi Ôn Hạ ghét bỏ sao?
Kiểm tra sức khỏe tổng quát phải 2 ngày sau mới có kết quả. Hiện tại cậu ăn ăn uống uống như thường, chỉ là lòng nặng trĩu không có tâm trạng gì.
SHEEN là đảng học sinh sinh viên, cho nên đều đến trường cả rồi, không ai chơi với cậu.
Kỳ Ân thấy cậu lại nằm ườn ra sô pha, bất đắc dĩ nói: “Anh có rảnh thì lại đây phụ em cái này đi! Nằm nữa là mập ú u cho coi!”
Bùi Ôn Hạ: “…”
Cậu ôm gối lê bước qua, nhìn từng hộp thực phẩm đóng gói, khó hiểu: “Cái gì vậy? Cậu định mở trại chăn nuôi?”
Kỳ Ân cảm thấy mạch não của cậu thật là phong phú, trợn mắt giải thích: “Thức ăn cho chó, bên tài trợ thương đưa đấy, em phải chọn ra loại tốt rồi mới tiến hành quảng bá sản phẩm. Thực phẩm rác em mới không thèm nhận kèo đâu.” Nhìn cậu ta vậy thôi chứ làm ăn rất uy tín, sẽ không hợp tác bán hàng kém chất lượng.
Cậu ngồi xổm xuống, cùng cậu ta chọn lựa, các bao bì toàn là chữ tiếng nước ngoài, chỉ có vài ba loại là hàng nội địa.
Bùi Ôn Hạ linh quang chợt lóe, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don-tinh-ai-that-thiet-cung-khong-sai/3487194/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.