Hai ngày sau đó.
Cửa hàng dụng cụ âm nhạc trong thành phố.
Leng keng!
Chuông gió treo trước cửa vào vang lên, ông chủ niềm nở chào hỏi: “Hoan nghênh anh bạn nhỏ. Cậu muốn mua nhạc cụ hay sửa?”
Bùi Ôn Hạ đội nón vành, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đen: “Có thể xem được không ạ?”
Ông chủ rất nhiệt tình, chỉ tay: “Có thể, cậu cũng có thể chơi thử, khu vực bên kia có mấy loại trưng bày, cứ tùy ý thử nha.” Dạo này khách đông hẳn, tâm trạng ông chủ rất tốt.
“Cảm ơn ạ.” Cậu gật đầu, bước qua bên kia.
Tổ chương trình thật là biết cách hành hạ người mà.
Vòng thứ ba làm Bùi Ôn Hạ cảm thấy nguy cơ. Chủ đề là
, cũng tức là kết hợp giữa hòa tấu và hợp xướng, biểu diễn như một ban nhạc.
Bùi Ôn Hạ trước giờ một loại nhạc cụ cũng chưa từng động qua, cảm thấy phần thi này tràn ngập nguy cơ bị rớt. Còn cả đồng đội vòng này là Tống Hoài Sâm vừa mới có xích mích, không biết thằng nhóc đó chịu hợp tác không nữa.
Tính ra cậu cũng có duyên với Tống Hoài Sâm thật.
Có tiếng nhạc du dương truyền đến, hình như có người đang chơi piano, người chuyên nghiệp nghe sẽ biết, là The Swan, với giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng, làm cho người nghe thả lỏng tâm tình.
Bùi Ôn Hạ nghe hấp dẫn, cũng mon men dời gót qua bên đó thưởng nhạc.
Cửa hàng rộng rãi lại thoáng mát, bên cửa sổ có đặt một đài piano cổ điển Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don-tinh-ai-that-thiet-cung-khong-sai/3443646/chuong-42.html