Trong thang máy di chuyển lên, không ai nói với ai câu nào.
Một hồi lâu sau: “Ôn Hạ, chuyện này anh nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết cho em.” Đường Hiểu Vi hiếm khi không nói lắp, thái độ cũng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng vẫn là con cừu non trong mắt cậu.
Bùi Ôn Hạ không trả lời, đây đâu phải là chuyện mà chỉ cần nói “Không sao, không có gì, cứ từ từ” được, phí sinh hoạt của cậu và mẹ, đều phụ thuộc hết vào tiền lương.
Nhưng, cậu cũng có giới hạn chịu đựng của riêng mình: “Cùng lắm thì tôi đi ăn máng khác.” Cũng vì thiếu tiền nên nguyên chủ mới vay nặng lãi, nguyên chủ thích tìm đường chết, cũng là do công ty ban tặng.
Không có tiền, nửa bước khó đi. Gặp phải công ty khắt khe, thì lại đổi một công ty khác làm việc. Bùi Ôn Hạ có nguyện vọng là trở thành idol hàng đầu, cũng đâu nhất thiết phải ở cùng 4 người này.
Ba người Mộ Lăng Thần giật mình, nếu là quay lại 4 tháng trước bọn họ ước gì Bùi Ôn Hạ giải ước đi công ty khác làm gì thì làm. Nhưng bây giờ bọn họ đều không có suy nghĩ đó.
Đường Hiểu Vi nghĩ cậu giận, vài giây trước có bá đạo tuyên bố, vài giây sau lại mếu máo, hốc mắt rưng rưng, ôm chầm lấy Bùi Ôn Hạ, siết chặt cái ôm: “A-Anh xin lỗi, là, là do ba anh quản, quản cấp dưới không nghiêm…h-hại em chịu ủy khuất. Em khó chịu thì cứ, cứ đánh anh…đừng đi mà.”
Bùi Ôn Hạ bị ôm cứng đờ cả người: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-don-tinh-ai-that-thiet-cung-khong-sai/3431224/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.