Chương trước
Chương sau
Sự việc đêm diễn cứ như vậy mà hạ màn, công ty quản lý chỉ đăng tin chúc mừng FStar, không có trợ giúp Bùi Ôn Hạ nói chuyện. Bùi Ôn Hạ chỉ là một nhân vật nhỏ, hot hay không hot đối với bọn họ không quan trọng. Cao tầng quản lý đều có toan tính riêng.

Ba ngày sau.

Lịch trình hiện tại của FStar khá kín, Mộ Lăng Thần và Đường Hiểu Vi bận rộn tuyên truyền Album, Diệp Lạc Dương tham gia vài chương trình bình phẩm nhạc cụ quốc gia, Tần Sở Hàn thì bận đi đóng phim. Chỉ có Bùi Ôn Hạ là thảnh thơi nằm nghỉ ở nhà, nằm ba ngày cả người sắp mốc meo tới nơi.

Vương Thành vẫn điều đặn nhắn tin rủ rê cậu đi chơi, có thể nhìn ra được sự gấp gáp trong những dòng tin nhắn mà hắn đã gửi. Cậu chỉ seen chứ không rep, làm gã tức cực kỳ. Trước lúc cậu chưa gia nhập FStar thì không thấy gã nhiệt tình như vậy.
Ông chú đòi nợ thì lại nhắn tin kiểu đếm ngược, hôm qua là 7, hôm nay là 6. Lão ta dùng cách đòi tiền nợ này khá giống Bùi Tranh, cậu cũng thích gửi cảnh báo như vậy, để làm con nợ suy yếu tinh thần.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, xử lý chỗ vay nặng lãi vậy. Có ba nhà lớn cho vay nặng lãi, thế lực hắc bang chìm ở hầm tối nhưng không bị cảnh sát điều tra, ông chủ phía sau màn là người rất có quyền lực. Silver là nơi mà Bùi Tranh đã từng bán mạng cho, ông trùm nghề nghiệp chính là yakuza, đến cả chính quyền địa phương cũng phải nhún nhường vài phần. Nếu là chỗ đó, cậu có thể tìm người đã từng quen biết thương lượng.

Cậu lật lại nhật ký liên lạc, Bùi Ôn Hạ nguyên bản đơn thuần như vậy, không nên có giao thiệp gì với hắc đạo mới đúng. Khả năng cậu ta bị lừa gạt là khá cao, cậu phải tìm cho ra người giật dây. Nếu là tổ chức lừa đảo, cậu chỉ cần báo cảnh sát tóm cả ổ là được.
Cạch.

“Bọn anh về rồi nè Ôn Hạ.” Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi và Diệp Lạc Dương đi được nửa đường thì gặp nhau, cùng về. Đi tham gia hoạt động mấy ngày liền, mệt chết bọn họ.

Bùi Ôn Hạ ló đầu ra: “Mừng các anh trở về.”

Ba người đứng ở cửa thay giày: “A…” Chỉ là chào hỏi tượng trưng thôi không ngờ cậu lại đáp lại. Cảm giác đi làm mệt mỏi về nhà có người chờ sẵn, không tồi đâu.

Đường Hiểu Vi chạy bước nhỏ đến: “Anh, anh có mua, mua bánh bao cho em nè.”

Diệp Lạc Dương cầm lấy cốc mì đang ăn dở trên bàn của cậu lên, ghét bỏ: “Lại ăn mì, cậu sắp biến thành cọng mì di động rồi đó biết không? Sao không đi nhà ăn ăn cơm?”

Bùi Ôn Hạ mở bọc bánh bao ra, cắn một miếng lớn: “Lười, với lại đồ ăn ở nhà ăn cũng không ngon như trước.” Có bốn người đi ăn cùng thì không ai dám nói này nói nọ với cậu. Những người ghét Bùi Ôn Hạ không ở số ít, vì cậu ta được debut mà không phải bọn họ, những đồng nghiệp cùng thời gian với cậu ta đều tỏ vẻ chán ghét, bài xích cậu. Đi ăn cơm mà còn nhìn sắc mặt của người khác, dù cậu có là tinh thần thép thì cũng khó mà nuốt trôi.
Mộ Lăng Thần suy nghĩ: “Đúng là nhà ăn có thay đầu bếp mới, không bằng sau này anh nấu cho mấy đứa ăn, không cần phải đi xuống tầng dưới nữa.”

Đường Hiểu Vi cũng biết nấu ăn: “Mình có thể giúp.”

Diệp Lạc Dương tán thành hai tay: “Quyết định vậy đi hai anh!”

“Để anh liên lạc Sở Hàn, hỏi ý kiến em ấy.” Mộ Lăng Thần quay số, chuông reo hai hồi, phát hiện ngoài cửa có tiếng chuông quen thuộc, anh tắt máy: “Mừng em trở về.”

Tần Sở Hàn đã về, trên tay cầm điện thoại, đã nghe được một nửa: “Em thấy ý tưởng rất tuyệt…Em về rồi.” Đột nhiên đổi sang phong cách sến sẩm, hắn tiêu hóa không kịp.

Diệp Lạc Dương giơ tay: “Vậy tối nay ăn lẩu đi mấy anh.”

Bùi Ôn Hạ gật gù: “Tán thành.” Chỉ cần nhúng nhúng rồi bỏ vào miệng nhai nhai.

Lâu rồi, Bùi Ôn Hạ mới tụ tập với bốn người như vậy.

_________

Bùi Ôn Hạ vuốt bụng, cái lẩu Mộ Lăng Thần và Đường Hiểu Vi làm thật là mỹ vị, cậu một hơi ăn tới 5 chén còn có thể ăn thêm nữa.

Ăn xong, mọi người tụ lại một chỗ, xem phim Tần Sở Hàn đóng. Nghe nói em út trước khi làm idol đã từng là diễn viên nhí, đóng rất nhiều bộ phim truyền hình hấp dẫn. Cậu khó mà hình dung ra được, thằng nhóc lúc nào cũng làm cái mặt lạnh với mình, trên ti vi thì khóc lóc rất đáng thương, chân thật tình cảm. Đúng là chuyên nghiệp.

Tần Sở Hàn đặt cốc sữa lên bàn: “Anh Lâm nhắc tụi mình kiểm tra tài khoản đấy ạ, tiền lương đã chuyển đến rồi.”

Bùi Ôn Hạ nghe vậy liền có chút chờ mong, tháng sau phải đóng viện phí cho mẹ, còn phải trả nợ lãi cao, nghe nói diễn một show nhỏ thôi cũng có mấy chục triệu.

Đường Hiểu Vi để ý thấy sắc mặt không tốt của cậu, lo lắng: “Ô-Ôn Hạ, sao vậy?”

Cậu lắc đầu: “Không có gì, chỉ là…” Chỉ có 8 triệu, tiền viện phí còn thiếu một chút. Ít như vậy?

Diệp Lạc Dương hất đầu, ném điện thoại qua một bên: “Lần này tăng thêm có 50 triệu, tư bản-”

Bùi Ôn Hạ nắm lấy cánh tay áo của hắn, không chớp mắt nhìn: “Tiền lương của cậu, bao nhiêu?”

Diệp Lạc Dương giật nảy, quay đi: “350 triệu…Mà! Cậu làm cái gì mà động tay động chân vậy hả, nam nam thụ thụ bất thân đấy biết không hả! Ông đây là người của công chúng rồi…”

Hắn cảm thấy nói như vậy có hơi kì, đành sửa lời: “Bùi Ôn-Ủa?” Bùi Ôn Hạ lớn như vậy một con đâu?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.