Chương trước
Chương sau
Còn 3 ngày nữa là đến ngày quay chương trình , Bùi Ôn Hạ nhận ra mình quên mất một chuyện siêu quan trọng.

Cậu chưa tập hát!

Bùi Nguyên Bản* là vocal* phụ vì giọng hát thiếu nội lực, Tần Sở Hàn là vocal chính, phần hát của cậu tuy ít nhưng cũng là có, đâu thể nào hát dở ẹc, lệch tông trước mặt nhiều người được.

*Chủ sở hữu của cơ thể, Bùi Ôn Hạ

*Vocal: Hát

Cho nên, Bùi Ôn Hạ quyết định bí mật đi tiệm karaoke luyện thanh, thử sức với tất cả các dòng nhạc từ trẻ cho đến trữ tình. Cậu bí mật đi nhưng đâu có biết, trong mắt 4 thành viên còn lại, cậu đây là đang lén lút đi làm chuyện xấu.

Phòng karaoke riêng.

"...Nhớ lắm, cây, cây cầu dựa..." Hát sai lời.

"Bắt đền đi...meo meo meo meo meo..." Tự thêm lời.

"Cần gì nói đâu em ơi vì ta đâu nên nói nhiều làm chi...Ặc! Au!" Cắn trúng lưỡi vì hát quá nhanh.
"Võ...Đông...Sơn...đành...chia-Khụ khụ khụ khụ!" Hết lên tone nổi.

Bùi Ôn Hạ run rẩy đặt micro xuống, run rẩy uống một miếng sữa đè xuống kinh hách: "..." Thôi tiêu rồi, kiểu này mất mặt chết.

Bên ngoài cửa phòng karaoke của Bùi Ôn Hạ.

Bốn người nào đó nghe toàn bộ quá trình, biểu cảm nhất trí: Nhịn cười muốn nội thương.

Bọn họ sợ cậu làm chuyện gì đó dại dột cho nên đi theo xem thế nào. Hóa ra là đi tập hát.

Diệp Lạc Dương nhịn không được, ôm bụng cười to: "Há há há! Bùi Ôn Hạ, há há!" Hát tệ như vậy mà vẫn debut được cũng hay.

Tần Sở Hàn đưa tay lên che miệng, cố làm cho môi mình không cong lên: "...Hừm." Tự nhiên phát hiện ra người mình ghét rất đần độn, không phải loại tâm cơ trà xanh như mình nghĩ.

Đường Hiểu Vi luống cuống tay chân, anh sợ mình cười lớn tiếng quá cậu biết thì sẽ buồn, nên kìm nén lại, bả vai run run.
Mộ Lăng Thần tựa lưng vào bức tường đằng sau, anh luôn mỉm cười nên không rõ là có cười Bùi Ôn Hạ không. Thấy cậu không nghĩ quẫn nữa, anh cũng yên tâm: "Chúng ta về thôi, để em ấy luyện thanh đi, đừng quấy rầy."

Tần Sở Hàn nói câu chí mạng: "Rõ ràng là anh ấy không biết luyện cơ bản." Thanh nhạc cũng không khó luyện tập nếu biết cách học. Bùi Ôn Hạ là kiểu lời dạo vừa hết liền lao vào hát như máy móc, làn điệu còn chưa thành hình đã bị lệch nốt nhạc.

Diệp Lạc Dương cười ra nước mắt, lấy tay quẹt đi, trong giọng nói còn hơi cười: "Em thấy vẫn là để cậu ta tự mày mò đi. Anh không nhớ lần trước anh dạy cậu ta rap à?"

Lần đó là Lăng Mộ Thần sáng tác một bài hát mới, là thể loại rap. Bùi Ôn Hạ nguyên bản cũng muốn tranh đua suất rap chính nên có tìm đến anh xin chỉ giáo. Không biết anh dạy thế nào mà nửa buổi sau cậu ta đã nổi nóng, còn nắm cổ áo của Mộ Lăng Thần, mắng xong rồi còn muốn đánh anh. Sau chuyện đó, đừng nói rap, vũ đạo anh cũng không muốn dạy cậu ta nữa.
Mộ Lăng Thần gật đầu: "...Vẫn là thôi." Anh không muốn lại xảy ra tranh cãi không đáng.

Đường Hiểu Vi cũng im thin thít, lần đó anh cũng có mặt, chứng kiến bộ mặt dữ tợn của Bùi Ôn Hạ, bị dọa một phen, đến nay còn chưa quên được: "Ve-Về i."

Bốn người tính toán xong, quyết định ra về, mang lên khẩu trang mang lên mũ để tránh bị nhận ra.

Cạch!

"..."

Bùi Ôn Hạ uống nước no bụng thì mắc vệ sinh, đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn, trầm mặc, đóng cửa lại rồi mở ra lần nữa, không phải là ảo giác rồi: "Mấy người đi rình tôi?" Đừng tưởng trùm kín mít như vậy là cậu nhận không ra.

Bốn người hai mặt nhìn nhau, Mộ Lăng Thần bị đẩy ra làm đại diện trả lời: "...Bọn anh lo lắng em xảy ra chuyện nên đi theo phòng hờ ấy mà."

Bùi Ôn Hạ bán tín bán nghi, nghĩ lại thì cũng hợp lý, nguyên chủ chỉ mãi mê tự sát không 5 lần thì cũng 7 lượt, bọn họ lo sợ cũng là điều hiển nhiên. Cậu bước về phía nhà vệ sinh, vẫy tay chào: "Đừng lo, tôi không có ý định đó nữa đâu."

Các thành viên của FStar đều là người tốt, quan tâm lo lắng cho Bùi Ôn Hạ như vậy, thật làm cậu thấy ghen tị.

_______

Cạch.

Bùi Ôn Hạ đi vệ sinh xong, trở lại phòng hát, đóng cửa lại. Bên ngoài không hiểu sao có chút ồn ào chen lấn.

Cậu ngạc nhiên khi thấy bốn người tưởng đâu đã về rồi, nhưng lại ngồi bốn cục ở đây: "Tiếp theo nên hát...A! Các anh...sao lại ở đây?"

Mộ Lăng Thần chỉ phía ngoài cửa, cười bất đắc dĩ: "Bọn anh đã trùm từ trên xuống như vậy rồi mà vẫn bị fans nhận ra. Các cô ấy vẫn đang tìm, cho nên, em cho bọn anh tá túc ở đây xíu nha?"

Từ lúc làm thực tập sinh bọn anh đã nổi trội hơn so với những người cùng kỳ, sau khi ra mắt thì fans đạt tới 3 triệu, bây giờ vẫn còn tăng.

Bùi Ôn Hạ gật đầu, lựa chọn bài hát: "Thoải mái, tôi thuê 6 tiếng lận. Lát share tiền là được."

"..." Ra là phải trả tiền.

Tần Sở Hàn liếc nhìn cậu lựa bài hát, mày nhíu nhíu, nhịn không được mở miệng: "Anh chọn bài này đi ạ, không quá chậm cũng sẽ không nhanh." Hắn mà không cản chắc cậu lại chọn nhạc cải lương luyện hát.

Bùi Ôn Hạ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nhớ, Tần Sở Hàn là hát chính, chắc chắn rất hữu ích: "Nhưng tôi muốn thử sức với Lan Và Điệp, bài đó để sau đi."

Bốn người: "..." Cái này người ta gọi là không biết tự lượng sức mình.

Diệp Lạc Dương sợ mình sẽ cười phun, ngăn cản: "Cậu hát bài này đi, cũng hay lắm! Biết lấy hơi là hát một lèo xong cái vèo!"

Bùi Ôn Hạ: "Không biết."

"..."

Đường Hiểu Vi cũng muốn giúp sức: "A-Anh anh thấy bài này...đơn, đơn giản nè!"

Bùi Ôn Hạ: "Cái đó là nhạc thiếu nhi mà?"

"..."

Mộ Lăng Thần ôn tồn chọn cho cậu: "Bài này đơn giản nè, melody cũng nhịp nhàng, có nhanh có chậm."

Bùi Ôn Hạ: "Tiếng Anh mà? Tin cờ tin cờ lít tơ ta hả?"

"..."

Sau đó, Bùi Ôn Hạ dưới sự chỉ dạy tận tình của bốn thành viên trong nhóm, hoàn chỉnh hát được một bài!

TruyenHD

TruyenHD

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.