Chương trước
Chương sau
Diệp Lạc Dương tập nhảy cả buổi trưa không nghỉ ngơi chút nào, bị nhóm trưởng Mộ Lăng Thần đuổi về phòng vì sợ hắn luyện tập quá sức. Hắn không tình nguyện trở về phòng, tắm một cái cho thoải mái, đi trở ra đã thấy bóng người ở phòng khách, liền cao giọng la lên.

Bùi Ôn Hạ tay cầm tạp chí, xoay đầu nhìn Diệp Lạc Dương chỉ mặc mỗi quần tứ giác khoe thân, màu cơ thể khỏe khoắn lại săn chắc. Cậu nghiêng đầu, đầu tóc đỏ thì chắc là: "Lạc Việt Dương?" Cậu chỉ mới nghe Lâm Trì nhắc sơ qua về các thành viên trong nhóm. Với lại, cậu nhớ không rõ tên của từng người.

Diệp Lạc Dương chau đầu mày, bước lại gần, hung dữ nói: "Lạc Việt Dương là đứa nào, tên tôi là Diệp, Lạc, Dương! Cậu làm gì ở-"

Hắn liếc nhìn, nhận ra cậu đang cầm kho báu của mình, vội vàng giật lại: "A a a! Tạp chí của bố! Ai cho cậu đυ.ng! Ai cho dòm!"
Hắn thẹn! Hắn đọc tạp chí người lớn bị bạn cùng tuổi bắt quả tang! Lại còn là Bùi Ôn Hạ u ám!

Trong nhóm, Diệp Lạc Dương và Bùi Ôn Hạ là hai cái ngòi nổ, hai người này tính tình trái ngược nhau, phong cách cũng khác nhau, thường xuyên cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, có khi không hợp mắt mà đánh nhau. Hắn là nhảy chính của nhóm mà cậu cứ tranh phần này, không chọc hắn xù lông mới lạ.

Hắn nghĩ rằng mình lại sẽ bị Bùi Ôn Hạ chế giễu như mọi khi, đánh nhau là khó tránh khỏi.

Bùi Ôn Hạ không biết tại sao hắn lại xù lông: "Thì tôi xem chút?" Làm rớt xuống khi nhặt lên theo bản năng thì phải nhìn rồi, trừ phi cậu mù mới không nhìn thấy.

Diệp Lạc Dương ôm tạp chí vào trong ngực, thính tai đỏ lên: "Không cho xem! Không nghe hiểu tiếng người hả!"

Bùi Ôn Hạ nghẹn họng: "..." Nam sinh cấp 3 lần đầu giấu tạp chí khiêu da^ʍ hay gì mà phản ứng ghê thế.
Sợ thẳng nam ngây thơ này sẽ nhào qua cắn mình, cậu tri kỷ dời đi đề tài, tránh cho cả hai xấu hổ: "Thì ra, gu của cậu là, càng to càng tốt, tuyệt đó." Cậu cũng vậy, ăn dưa hấu đều thích ăn miếng to.

"..." Cậu ta đang châm chọc mình có sở thích biếи ŧɦái à?

Diệp Lạc Dương trừng mắt: "...Cậu xem rồi?"

Bùi Ôn Hạ gật gù: "Thì nó lù lù ra đấy, với lại tôi cũng hiếu kỳ cô nào sẽ đoạt giải...Gì vậy?"

Rầm!

Diệp Lạc Dương mặc đỏ tới tận màng tai, ném cuốn tạp chí vào phòng ngủ đóng cửa lại, hung hung bước lại gần, nắm lấy cánh tay của cậu, mặt mày dữ tợn: "Chúng ta nói chuyện chút!"

Bùi Ôn Hạ chớp mắt: "Thích thì chiều."

________

Một lúc sau.

"Ra là cậu thích diễn viên Kudo Shizuka! Tôi cũng thích bà ấy, nhưng tôi thích chị Kanna hơn!" Diệp Lạc Dương luyên thuyên không dứt, quần áo còn không kịp mặc đã cùng cậu tám chuyện.
Bùi Ôn Hạ xê dịch mông, tự dưng hắn nhiệt tình quá làm cậu không quen. Cậu cũng đã từng đi theo hầu hạ ông chủ có sở thích như vậy, ông ta và đám bạn cứ thích ý da^ʍ về những diễn viên xinh đẹp, nên không ít thì nhiều cậu cũng có tìm hiểu sơ qua để đối phó. Diệp Lạc Dương cách nói so với ông ta thì ngây thơ đáng yêu hơn nhiều.

Hắn quàng tay qua cổ cậu, kéo cổ người ta lại gần, sung sức lải nha lải nhải: "Tôi nói nè, cậu cũng có vài quyển sách cấm đúng không? Cho tôi-"

Bùi Ôn Hạ nhíu mày, cánh tay ép sát vào vùng da dưới cổ làm cậu không thoải mái, còn có chút đau. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, hốc mắt ươn ướt: "Đau đó, cậu làm nhẹ chút không được à?" Cơ thể mỏng manh yếu đuối này mới xuất viện, vùng sau cổ lại là yếu điểm của cậu, chắc đỏ lên hết rồi.

Diệp Lạc Dương nghệch mặt nhìn Bùi Ôn Hạ, cơ thể cứng còng, lập tức giơ hai tay lên làm trạng thái đầu hàng, lúng ta lúng túng: "C-Cậu cậu cậu, con trai con đứa gì mà, mà...mà..." Làm như là búp bê vải í, động mạnh một tí là rớt nước mắt!

"...Mẹ." Tự dưng nhìn một thằng đực rựa thom lom. Cũng tại đằng ấy phản ứng kì lạ trước!

Bùi Ôn Hạ xoa xoa cổ: "??" Gì vậy, tự dưng lắp bắp xong rồi mắng cậu.

Diệp Lạc Dương vịt chết cái mỏ còn cứng, đổ thừa: "Cũng tại cậu! Một thằng con trai mà làm gì yếu như miếng giấy-"

Bốp!

"Áu!"

Bùi Ôn Hạ trơ mắt nhìn Mộ Lăng Thần từ phía xuất hiện, đánh vào ót Diệp Lạc Dương một cái: "..." Anh ta là rắn à, đi mà không phát ra tiếng bước chân.

Mộ Lăng Thần cười tủm tỉm vò đầu hắn: "Diệp Lạc Dương, không được ức hϊếp Ôn Hạ. Còn nữa, mau đi mặc quần áo vào đi."

"Bùi Ôn Hạ, nhớ giữ bí mật đó nghe chưa!" Diệp Lạc Dương nhảy dựng lên thụt lùi về sau, trong nhóm hắn không sợ ai hết, chỉ sợ vị đội trưởng này. Hắn gân cổ lên nói xong, lập tức chạy ào ào vào phòng đóng cửa khóa trái.

Rầm!

Bùi Ôn Hạ: "..." Có gì đâu mà cần giữ bí mật.

Soạt.

Mộ Lăng Thần đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt của cậu, lo lắng: "Thằng bé lại bắt nạt em à?" Như con thỏ thế này, làm anh trong một lúc quên mất Bùi Ôn Hạ lúc trước là như thế nào.

Mỗi khi hai đứa nhỏ cãi nhau, người đứng ra ngăn chặn là anh, lần nào Bùi Ôn Hạ cũng bị đánh cho sụp mí sưng mặt trật khớp, Diệp Lạc Dương dù gì cũng khỏe hơn.

Bùi Ôn Hạ mí mắt rung rung, hơi né tránh, chậm chạp nói: "Không có, chỉ là lúc nãy cậu ta không khống chế lực, làm tôi đau chỗ đó, đau một chút à."

Lăng Mộ Thần không cười nổi: "??" Là sao?

TruyenHD

TruyenHD

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.