Tôi từng nghĩ hôn nhân là mãi mãi. Tôi thực sự nghĩ thế. Tôi nghĩ Luke và tôi sẽ cùng nhau sống đến bạc đầu. Hay ít nhất, đến già. (Tôi không định để mình bị bạc tóc, không bao giờ. Và không bao giờ mặc mấy bộ váy thô thiển dão cạp ấy.)
Nhưng chúng tôi sẽ không cùng nhau sống đến già. Chúng tôi sẽ không được ngồi bên nhau trên ghế băng, hay ngắm nhìn lũ cháu đùa nghịch. Thậm chí tôi còn không thể trải qua tuổi ba mươi bên anh. Cuộc hôn nhân của chúng tôi thế là tan vỡ.
Cứ mỗi lần cố gắng nói ra tôi đều nghĩ mình sẽ khóc nên tôi vẫn hầu như chưa nói gì. May mắn thay, cũng chẳng có ai mà nói. Tôi đang ở trong một phòng tư thuộc bệnh viện Cavendish, đêm qua họ đưa tôi đến đây. Nếu bạn muốn được chú ý ở bệnh viện, chỉ cần đến cùng một bác sĩ nổi tiếng trong bộ đồ sang trọng. Tôi chưa từng thấy nhiều y tá chạy quanh mình thế bao giờ. Đầu tiên họ tưởng tôi sắp đẻ, rồi lại nghĩ có khi tôi bị tiền sản giật, nhưng cuối cùng họ quyết định tôi chỉ hơi quá mệt và mất nước. Thế là họ cho tôi nằm ở giường này, truyền nước biển. Chốc nữa làm xong thủ tục ra viện, tôi sẽ về nhà.
Luke ở bên tôi cả đêm qua. Nhưng tôi không thể mở lời nói chuyện với anh được. Nên tôi đành vờ như đang ngủ, thậm chí ngay cả khi anh khẽ hỏi, “Becky? Em dậy chưa?” lúc sáng nay.
Giờ thì anh đã đi đâu đó tắm rửa nên tôi mở mắt. Đó là một căn phòng rất xinh xắn, tường sơn xanh lá cây nhạt, có cả một chiếc sofa nhỏ. Nhưng ai quan tâm chứ, khi đời tôi thế là hết? Còn gì quan trọng nữa đâu?
Tôi biết tỉ lệ hôn nhân tan vỡ là hai phần ba, hoặc gì đấy. Nhưng tôi vẫn thật lòng nghĩ rằng...
Tôi nghĩ chung tôi sẽ... Tôi gạt nước mắt thật mạnh tay. Mình sẽ không khóc.
“Xin chào?” Cửa bật mở và một cô y tá đẩy xe vào. “Ăn sáng nhé?”
“Cảm ơn,” tôi nói, giọng khàn khàn, rồi ngồi dậy khi cô xếp gối quanh tôi. Tôi uống một ngụm trà, ăn một mẩu bánh mì nướng, chỉ để con tôi không bị đói. Rồi tôi xem hình ảnh mình trong chiếc gương hộp phấn. Trời ơi, trông mình kinh quá. Mặt tôi vẫn còn dính đồ trang điểm hôm qua, tóc rối bù vì cơn mưa. Và cái được gọi là “truyền nước” chẳng có tích sự gì với làn da của tôi cả.
Trông mình như đồ bỏ đi.
Tôi nhìn mình trân trân, cay đắng. Chuyện này vẫn xảy ra với bất cứ ai. Bạn lấy chồng và nghĩ mọi thứ thật tuyệt, nhưng chồng bạn luôn ngoại tình, và rồi anh ta bỏ bạn vì một ả tóc đỏ chói nào đó. Lẽ ra mình phải thấy trước rồi. Lẽ ra mình không nên chủ quan.
Mình đã dành cho anh những năm tháng tươi đẹp nhất đời, và giờ anh ném mình sang một bên vì một ả người mẫu trẻ trung hơn.
Ừm, OK, tôi mới chỉ dành cho anh có một năm rưỡi đời mình. Và cô ta già hơn tôi. Nhưng cũng đúng.
Cánh cửa lại khẽ chuyển động và tôi cứng đờ cả ngưòi. Một giây sau nó mở ra và Luke thận trọng tiến vào. Dưới mắt anh hơi thâm quầng một chút, tôi để ý thấy, và anh đã cắt phải mặt khi cạo râu.
Tốt. Mình mừng vì anh đã bị thế.
“Em tỉnh rồi!” anh nói. “Em thấy trong người thế nào?”
Tôi gật đầu, mím chặt môi. Tôi sẽ không cho anh được hả hê vì thấy tôi đau khố. Tôi sẽ giữ phẩm giá của mình, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc tôi chỉ có thể nói kiểu từng âm tiết một
“Trông em khá hơn rồi.” Anh ngồi xuống giường. “Anh lo cho em quá.”
Một lần nữa tôi lại nghe thấy giọng lạnh tanh, quả quyết của Venetia: Luke chỉ vờ làm thế để cô vui thôi. Tôi ngước lên và bắt gặp ánh mắt anh, muốn anh lộ mặt thật, tìm kiếm nét sơ hở trên mặt anh. Nhưng anh diễn giỏi chưa từng thấy. Trong vai một người chồng lo lắng, đầy yêu thương đang ngồi bên giường bệnh vợ.
Tôi vẫn luôn biết Luke rất giỏi PR. Đó là nghề của anh. Là thứ đã biến anh thành triệu phú. Nhưng tôi chưa từng hình dung được anh lại giỏi đến mức này. Tôi chưa bao giờ biết anh có thể... hai mặt đến mức này. “Becky?” Lúc này anh cố nhìn mặt tôi. “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Không. Không ổn.” Im lặng ùa tới trong lúc tôi lấy hết sức lên tiếng. “Luke... em biết.”
“Em biết?” Giọng Luke vẫn dễ chịu nhưng ngay lập tức trong mắt anh ánh lên vẻ phòng vệ. “Biết gì?”
“Đừng giả vờ nữa, OK?” tôi khó nhọc nuốt khan. “Venetia đã kể hết với em. Cô ta kể hết những gì đang diễn ra.”
“Cô ấy kể với em?” Luke đứng bật dậy, mặt thất kinh. “Cô ấy không có quyền...” Anh ngưng giữa câu và quay đi. Và tận sâu thẳm trong lòng, tôi cảm thấy một cú sốc khủng khiếp. Đột nhiên mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều đau đớn. Đầu tôi, mắt tôi, chân tay tôi.
Tôi đã không nhận ra mình đã cố kiên trì bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng ấy ra sao. Rằng Luke sẽ ôm tôi vào lòng, giải thích mọi chuyện và nói anh yêu tôi. Nhưng tia hy vọng ấy cũng đã tan biến. Mọi thứ đã kết thúc rồi.
“Có lẽ vì cô ta nghĩ em cần phải biết.” Bằng cách nào đó tôi đã lấy được một giọng châm biếm chua cay. “Có lẽ cô ta nghĩ em sẽ quan tâm!”
“Becky... anh chỉ cố bảo vệ em.” Luke quay lại - và trông athực sự đau khổ. “Em đang mang bầu. Và huyết áp.”
“Thế khi nào anh mới định cho em biết?”
“Anh không biết nữa.” Luke thở hắt ra, bước lại phía cửa sổ rồi trở lại. “Chắc là sau khi con ra đời. Anh định chờ xem mọi chuyện... kết thúc thế nào.”
“Em hiểu.”
Đột nhiên tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không thể làm ra vẻ kiêu hãnh và trưởng thành nữa. Tôi muốn la hét vào mặt anh. Tôi muốn òa khóc nức nở và ném mọi thứ.
“Luke, xin anh... đi đi.” Giọng tôi không lớn hơn lời thì thầm. “Em không muốn nói chuyện này. Em mệt.”
“Ừ.” Anh không nhích một phân. “Becky...”
“Gì nữa?”
Luke vuốt mặt thật mạnh, như thể cố gắng gạt đi những vấn đề của mình. “Anh đang định đi Geneva. Khai trương quỹ đầu tư De Savatier. Buổi lễ này đến vào thời điểm không thể tệ hơn. Anh có thể hủy...”
“Chúng ta phải nói chuyện này,” anh kiên trì. “Anh cần phải giải thích.”
Không. Không, không, không. Tôi không định nghe anh kể lại chuyện anh đã phải lòng Venetia thế nào, chuyện anh chưa bao giờ có ý làm tổn thương tôi nhưng anh không thể cưỡng lại minh, chuyện anh vẫn coi tôi là một người bạn
Tôi thà không biết gì về những chuyện đó còn hơn, không bao giờ biết.
“Luke, để em yên!” Tôi gào lên, không quay đâu lại. “Em đã nói rồi, em không muốn nói chuyện này. Dù sao em cũng nên giữ bình tĩnh vì con. Anh không nên làm em buồn bực.”
“Ừ. Thôi được. Thế anh đi.”
Lúc này giọng của chính Luke cũng đã trở nên khá đau khổ. Hừ, số xui nhỉ.
Tôi để ý thấy anh bước ngang qua phòng, chậm rãi, ngần ngại.
“Mẹ anh đến London rồi,” anh nói. “Nhưng đừng lo, anh đã nói mẹ để em yên.”
“Được rồi,” tôi lầm bầm với cái gối.
“Khi nào về anh sẽ gặp em. Tầm giờ ăn trưa thứ Sáu, được chứ?”
Tôi không đáp lời. Ý anh là sao, anh sẽ gặp tôi? Khi anh đến chuyển hết đồ sang nhà Venetia? Khi anh triệu tập các luật sư bàn chuyện ly hôn?
Một quãng im lặng rất lâu, nhưng tôi biết Luke vẫn còn ở đó, chờ tôi đáp. Nhưng rồi, cuối cùng tôi cũng nghe tiếng cửa mở rồi đóng lại, và tiếng bước chân anh nhỏ dần rồi mất hẳn về phía cuối hành lang.
Mười phút sau tôi mới nhấc đầu lên. Tôi thấy mọi thứ như không thực và mờ ảo, như thể đang trong một giấc mơ. Tôi không thể tin rằng toàn bộ chuyện này đang thực sự xẩy ra. Tôi mang thai tám tháng, Luke ngoại tình với bác sĩ sản của tôi và cuộc hôn nhân của chúng tôi sắp kết thúc.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi sắp kết thúc. Tôi tự nhắc lại những từ đó với chính mình, nhưng nghe vẫn không thật. Tôi không thể chấp nhận điều đó. Dường nh mới năm phút trước thôi chúng tôi còn đang đi trăng mật, hạnh phúc nằm thư giãn trên bãi biển. Còn đang khiêu vũ trong đám cưới ở vườn sau nhà bố mẹ tôi, tôi mặc bộ váy cưới cũ đầy đăng ten của mẹ, hoa cài lệch. Cả một cuộc họp báo ngừng lại bất động khi anh đưa cho tôi tờ hai mươi bảng, để tôi mua chiếc khăn quàng Denny and George. Nhớ lại những ngày khi tôi còn hầu như chưa biết anh, khi anh còn là chàng Luke Brandon quyến rũ bí ẩn và tôi thậm chí còn chẳng chắc anh có biết tên mình không.
Tôi cảm thấy sâu thẳm lòng mình đau quặn thắt, đột nhiên nước mắt ràn rụa trên má tôi, và tôi dúi đầu vào tấm ga giường mà khóc. Làm sao anh có thể bỏ tôi cơ chứ? Chẳng lẽ lấy tôi anh không vui sao? Chẳng lẽ chúng tôi chưa từng bên nhau vui vẻ?
Trước khi tôi kịp ngăn lại, giọng Venetia lại chui vào đầu tôi. Cô là một thay đối dễ chịu, Becky ạ. Cô làm cho anh ấy cười. Nhưng cô khó lòng ở cùng đẳng cấp với anh ấy.
Đồ ngu... đồ ngu... đồ con bò. Con khốn. Đồ khốn gầy trơ xương... đáng ghê tởm... tự phụ...
Tôi lau nước mắt ngồi dậy, thở sâu ba lần. Mình sẽ không nghĩ đến cô ta. Hoặc bất cứ gì liên quan đến chuyện này nữa.
“Chị Brandon?” có tiếng gõ cửa. Nghe như một cô y tá.
“Er... từ từ đã.” Tôi vội vàng dấp chút nước lấy trong bình đựng nước uống lên mặt rồi lấy ga giường lau sạch. “Xong rồi.”
Cửa mở và cô y tá xinh đẹp mang bữa sáng cho tôi ban nãy mỉm cười. “Chị có khách.”
Tâm trí tôi như sung sướng nhảy cẫng lên nghĩ tới Luke. Anh đã quay lại, anh hối hận, tất cả chỉ là hiểu lầm.
“Ai thế?” tôi vớ lấy hộp phấn trên tủ, nhăn mặt khi thấy mình trong gương và đưa tay vuốt mái tóc rối bù thẳng lại.
“Một bà Sharman nào đò.”
Tôi suýt nữa đánh rơi hộp phấn vì kinh hãi. Elinor ư? Elinor đến đây ư? Tôi tưởng Luke đã bảo bà ấy để tôi yên cơ mà?
Tôi chưa gặp lại Elinor kể từ đám cưới của chúng tôi ở New York. Hay ít nhất cũng là... “đám cưới” của chúng tôi ở New York. (Cuối cùng vụ đó trở nên hơi phức tạp.) Chúng tôi chưa từng hợp nhau, chủ yếu là vì bà ta là một mụ quỷ cái tinh tướng, lạnh như bom, bỏ rơi Luke từ hồi anh còn bé tí và rất hay làm anh phải điên lên. Bà ta còn thô lỗ với mẹ tôi. Và không cho tôi vào dự bữa tiệc đính hôn chết tiệt ấy của chính tôi! Lại còn...
“Chị không sao chứ, Rebecca?” Cô y tá lại nhìn tôi, hơi lo lắng, và tôi nhận ra mình đang thở càng lúc càng gấp. “Tôi có thể bảo bà ấy là chị đang ngủ, nếu chị muốn.”
“Vâng, cô làm ơn. Bảo bà ta đi đi.”
Ngay lúc này, trong bộ dạng này, tôi chẳng thể gặp ai. Khi mặt còn đỏ ửng, mắt còn đẫm lệ thì không. Mà sao tôi lại phải cố gắng để gặp Elinor chứ? Bất chợt tôi nhận ra một thuận lợi của việc chia tay với chồng: bạn không cần phải gặp mẹ chồng nữa. Tôi sẽ chẳng nhớ nhung gì bà ấy, và bà ấy cũng sẽ chẳng nhớ nhung gì tôi.
“Được rồi.” Cô y tá tiến lại nheo mắt nhìn chai truyền. “Bác sĩ sẽ tới khám cho chị sớm thôi - rồi tôi nghĩ chị nên về nhà. Tôi có nên nói với bà Sherman là chị sắp xuất viện không?”
“Thực ra...”
Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ mới. Chia tay với chồng còn có một thuận lợi nữa, lớn hơn. Bạn không cần phải lịch sự với mẹ chồng nữa.
Tôi có thể thích nói gì thì nói với Elinor. Tôi muốn thô lỗ thế nào cũng được! Lần đầu tiên trong ngày tôi cảm thấy một ti
“Tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ gặp bà ấy. Đợi tôi chuẩn bị một chút...” Tôi với tay lấy túi đựng đồ trang điểm nhưng lại vụng về đánh rơi nó xuống sàn. Cô y tá nhặt lên cho tôi rồi nhìn tôi lo lắng.
“Chị không sao chứ? Chị có vẻ rất căng thẳng.”
“Tôi không sao. Tôi chỉ hơi... buồn một chút lúc trước thôi. Tôi sẽ ổn thôi.”
Cô y tá đi khỏi, và tôi mở túi đồ trang điểm. Tôi bôi chút gel lên mắt, thoa kem nền màu đồng. Mình không định trông như một nạn nhân ở đây. Mình không định trông như một cô vợ thảm hại bị tổn thương. Tôi không rõ Elinor biết những gi, nhưng nếu bà ta định nhắc đến chuyện tôi và Luke chia tay, hay dám tỏ ra sung sướng trước chuyện đó, thì tôi sẽ... tôi sẽ bảo với bà ta đứa con trong bụng tôi không phải của Luke, cha nó là Wayne, một tù nhân, bạn qua thư của tôi, và đến mai vụ xì căng đan này sẽ xuất hiện trên khắp các mặt báo. Như thế sẽ làm bà ta sợ phát khiếp.
Tôi xịt nước hoa và thoa nhanh một lớp son bóng khi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại. Có tiếng gõ cửa và tôi nói vọng ra “Mời vào.” Một lát sau cửa bật mở - và bà ta xuất hiện.
Bà ta đang mặc bộ vest nữ màu xanh bạc hà, đi giày cao gót Ferragamo - mùa nào bà ta cũng mua một đôi - và xách túi da cá sấu hiệu Kelly. Bà ta gầy chưa từng thấy, tóc xịt keo cứng đơ trông như cái mũ bảo hiểm, mặt trắng bệch, da căng hết cỡ. Đúng như tôi hình dung. Hồi còn làm việc ở Barneys New York, ngày nào tôi cũng thấy những phụ nữ giống như Elinor. Nhưng lúc này ở tận đây thì... không còn từ nào để miêu tả. Ngoài kỳ dị.
Miệng bà ta nhích ra một milimet và tôi liền nhận ra đó là cách bà ta chào.
“Chào mẹ, Elinor.” Tôi chẳng buồn cố cười. Bà ta sẽ chỉ cho rằng tôi cũng phẫu thuật căng da hết cỡ' như bà ta. “Chào mừng tới London.”
“Dạo này London rẻ tiền quá,” bà ta chê bai. “Vô vị
Bà ta là thể loại người gì thế nhỉ? Cả London này vô vị sao?
“Vâng, đặc biệt là Nữ hoàng,” tôi nói. “Bà ấy chẳng biết gì cả.” Phớt lờ tôi, Elinor nghênh ngang tiến đến chỗ ghế rồi ngồi xuống mép. Bà ta lạnh lùng săm soi tôi một lát. “Mẹ được biết là con đã bỏ chỗ bác sĩ mẹ giới thiệu, Rebecca. Giờ con đang khám ở chỗ nào?”
“Tên cô ta là... Venetia Carter.” Tôi cảm thấy lòng đau như cắt khi nói ra cái tên ấy. Nhưng Elinor không hề phản ứng dù chỉ một chút. Vậy là bà ta không biết.
“Mẹ gặp Luke chưa?” tôi dạm hỏi.
“Chưa.” Bà ta cởi đôi găng tay da bê ra, quét mắt nhìn thân hình đang mặc váy bệnh viện của tôi một lượt. “Con tăng cân nhiều quá, Rebecca. Cô bác sĩ này có cho phép thế không?”
Bạn thấy chưa? Bà ta là thế đấy. Không hỏi “Con có khỏe không?” hay “Con trông đẹp rực rỡ thế này thật sao?”
“Con đang mang thai mà,” tôi đáp. “Và con sẽ sinh một đứa thật to.”
Nét mặt Elinor không hề dịu đi. “Đừng to quá, mẹ hy vọng thế. Mấy đứa nhóc quá cỡ thật thô bỉ.”
Thô bỉ? Sao bà ta dám bảo con tôi thô bỉ?
“Vâng, nhưng con mừng là nó sẽ khá to,” tôi kháng cự. “Như thế sẽ có nhiều chỗ để... xăm hơn.”
Mình sắp được chứng kiến cơn sốc bùng nổ lướt qua khuôn mặt vốn vẫn không thể cử động nối của bà ta đây. Nó sẽ khiến những vết khâu phẫu thuật thẩm mỹ của bà ta tung hết ra. Hay là đinh ghim nhỉ? Bất cứ cái gì giữ da thịt bà ta cố định.
“Luke vẫn chưa kể với mẹ kế hoạch xăm mình của bọn con sao?” tôi lôi ra một giọng ngạc nhiên. “Bọn con vừa tìm thấy một nghệ sĩ chuyên xăm mình trẻ em, anh ta sẽ đến ngay phòng đẻ khi con sinh. Bọn con nghĩ sẽ xăm một con đại bàng lên lưng nó, kèm theo tên bọn con viết bằng tiếng Sankrit...”
“Con không được xăm cháu mẹ.” Tiếng bà ra nói nghe như súng nổ.
“Ồ nhưng bọn con sẽ làm thế đấy. Hồi đi tuần trăng mật, Luke thực sự đam mê xăm mình. Anh ấy có mười lăm hình xăm!” Tôi mỉm cười dịu dàng với bà ta. “Ngay khi đứa bé ra đời, anh ấy sẽ xăm tên nó lên cánh tay. Như thế không tuyệt sao?”
Elinor túm cái túi Kelly chặt đến nỗi tay nổi hết mạch máu lên. Tôi có thể nhận thấy bà ta vẫn không biết có nên tin tôi hay không.
“Con đã quyết định đặt tên là gì chưa?” cuối cùng bà ta nói. “Uh-huh.” Tôi gật đầu. “Armageddon nếu là con trai, Pomegranate nếu là con gái.”
Trong một lúc dường như bà ta không thể đáp lời. Tôi có thể thấy bà ta đang nỗ lực đến tuyệt vọng để nhướng được lông mày lên, hoặc nhăn trán, hoặc gì đấy. Tôi gần như thấy tội nghiệp cho khuôn mặt của bà ta khi bị kẹt dưới lớp da căng nhân tạo như một con thú bị nhốt trong lồng. “Armageddon?” bà ta chật vật nói.
“Không tuyệt sao?” tôi gật đầu. “Đầy nam tính nhưng vẫn phảng phất nét thanh lịch. Và lạ nữa!”
Trông Elinor như kiểu sắp nổ tung ra. Hoặc là nổ tung vào.
“Tôi không thể chấp nhận nổi chuyện này!” bà ta chợt thét lên, đứng bật dậy. “Xăm mình! Tên mới chẳng tuổi! Cô thật... vô trách nhiệm ngoài...”
“Vô trách nhiệm?” tôi cắt ngang lời bà ta, không thể tin được. “Mẹ đùa à? Chà, ít nhất thì bọn con cũng không định bỏ rơi...” Tôi đột ngột dừng lại,những từ này nóng quá so với miệng tôi. Tôi không thể làm được. Tôi không thể khiến mình tiến hành một cuộc tấn công tổng lực vào Elinor. Trước hết là vì tôi chẳng còn đủ sức nữa. Và dù sao... tôi cảm thấy sao nhãng. Đột nhiên đầu tôi ong ong những suy nghĩ quay cuồng.
“Rebecca,” Elinor tiến lại giường, mất tóe lửa. “Mẹ không biết là nãy giờ con có nói thật không...”
“Thôi đi!” tôi giơ tay lên, chẳng buồn quan tâm xem mình có bất lịch sự không. Tôi phải tập trung. Tôi phải nghĩ chuyện này cho thấu đáo. Đột nhiên tôi bắt đầu thấy mọi chuyện thậr rõ ràng, như chiếc đài khi dò trúng sóng.
Elinor bỏ rơi Luke. Giờ Luke bỏ rơi con chúng tôi. Lịch sử đang lặp lại. Luke có nhận ra điều này không? Nếu anh nhận ra... nếu anh hiểu anh đã làm gì...
“Rebecca!”
Tôi nhìn lên, như vừa tỉnh khỏi cơn mộng mị. Trông Elinor như thể muốn nổ tung vì tức giận.
“Ôi Elinor... con xin lỗi,” tôi nói, toàn bộ ý định trả đũa bỗng tan biến. “Mẹ thật tốt vì đã ghé thăm con, nhưng giờ con hơi mệt rồi. Lúc khác mẹ qua uống trà sau nhé.”
Trông Elinor như quả bóng bị xì hơi. Tôi nghĩ có lẽ bà ta đã gồng mình sẵn sàng cho một trận khẩu chiến lớn.
“Cũng được thôi,” bà ta lạnh lùng nói. “Mẹ đang ở khách sạn Claridge. Còn đây là thông tin chi tiết về cuộc triển lãm của mẹ.”
Bà ta đưa cho tôi giấy mời riêng, cùng một tập sách quảng cáo bóng lộn đề “Bộ sưu tập của Elinor Sherman”. Nó được minh họa bằng hình chụp một bệ tượng vuông màu trắng thanh lịch, trên đỉnh bệ tượng đó là một bệ tượng trắng khác, nhỏ hơn.
Trời ạ, mình không hiểu nổi nghệ thuật hiện đại nữa.
“Cảm ơn mẹ,” tôi nói, nhìn nó nghi ngại. “Chắc chắn bọn con sẽ cố sắp xếp đến. Cảm ơn mẹ đã đến thăm. Chúc một ngày vui vẻ!”
Elinor nheo mắt liếc xéo tôi lần cuối, nhặt găng tay cùng cái túi Kelly lên rồi sải bước khỏi phòng.
Bà ra vừa đi khỏi tôi liền úp mặt vào tay, cố gắng suy nghĩ. Bằng cách nào đó mình phải giúp Luke nhận ra. Anh không muốn làm điều này. Tận sâu thẳm trong lòng tôi biết anh không muốn. Tôi cảm thấy như anh bị bọn ma nữ quyến rũ và mình chỉ cần phá bỏ bùa của chúng là được.
Nhưng bằng cách nào? Tôi nên làm gì đây? Nếu tôi gọi điện anh sẽ tìm cách tống khứ tôi, hứa hẹn gọi lại sau rồi chẳng bao giờ làm cả. Email của anh đều phải qua thư ký đọc... mà đây lại không phải chủ đề phù hợp để nhắn tin...
Mình phải viết thư tay.
Ý nghĩ ập đến như một tiếng sấm. Tôi phải viết thư tay, như hồi xưa, trước khi có điện thoại và email. Trời ạ, phải rồi. Tôi sẽ viết lá thư hay nhất đời mình. Tôi sẽ giải thích mọi cảm xúc của mình và cả của anh (đôi khi anh vẫn cần phải có người giải thích chúng cho mình). Tôi sẽ trình bày vụ này với anh, một cách rõ ràng.
Tôi sẽ cứu cuộc hôn nhân của mình. Anh không muốn gia đình mình tan vỡ, tôi biết anh không muốn. Tôi biết anh không muốn.
Thấy một y tá đi ngang qua cửa, tôi bèn gọi to, “Cô ơi?”
“Vâng?” Cô mỉm cười ngó vào.
“Ở đây có giấy viết thư không cô?”
“Ở cửa hàng trong bệnh viện có bán, hoặc là...” Cô cau mày suy nghĩ. “Hình như một đồng nghiệp của tôi có đấy. Chờ một lát.”
Một lát sau cô quay lại, với một tập giấy Basildon Bond. “Một tờ có đ
“Có lẽ tôi cần nhiều hơn thế,” tôi trịnh trọng nói. “Tôi lấy... ba tờ được không?”
Tôi không thể tin mình đã viết nhiều đến thế cho Luke. Một khi đã bắt đầu, tôi không thể dừng lại được. Tôi không ngờ mình có nhiều tình cảm bị dồn nén thế.
Tôi bắt đầu bằng cách nhắc lại chuyện đám cưới của chúng tôi, chuyện khi ấy chúng tôi từng hạnh phúc biết bao. Rồi tôi nói về những thứ chúng tôi thích được làm cùng nhau, chúng tôi đã vui vẻ ra sao và đã phấn khích thế nào khi phát hiện ra mình sắp có con. Sau đó tôi chuyển sang chuyện Venetia. Tôi không gọi thẳng tên cô ta. Tôi gọi cô ta là “Mối đe dọa cho cuộc hôn nhân của chúng ta”. Anh sẽ hiểu tôi nói về cái gì.
Giờ tôi đã viết đến trang 17 (một y tá khác đã chạy xuống gác mua giúp tôi cả tập giấy Basildon Bond) và đã bắt đầu vào phần chính: khẩn thiết van xin anh cho cuộc hôn nhân của chúng tôi một cơ hội nữa. Nước mắt đã đầm đìa mặt tôi và tôi cứ phải ngừng lại liên tục để xì mũi.
Khi thề lúc cưới, anh đã hứa yêu em mãi mãi. Em biết giờ anh nghĩ anh không còn yêu em nữa. Em biết thế giới này còn những phụ nữ khác, những ngưòi có lẽ thông minh hơn và có lẽ có thể biết tiếng Latin. Em biết anh đang...
Tôi không sao viết nổi từ “ngoại tình”, đơn giản là không thể.
Tôi chỉ để ở đó một dấu ba chấm, như người ta vẫn hay dùng trong mấy cuốn sách kiểu cũ.
Em biết anh đang... Nhưng chuyện đó không nhất thiết phải hủy hoại mọi thứ. Em sẵn lòng bỏ quá khứ lại sau lưng, Luke, bởi vì trên tất cả, em tin rằng chúng ta thuộc về nhau. Anh, em và con.
Chúng ta có thể trở thành một gia đình hạnh phúc, em biết chúng ta có thể. Xin anh đừng từ bỏ. Có lẽ anh đang âm thầm sợ phải làm cha mẹ, nhưng chúng ta có thể làm việc đó cùng nhau! Như anh nói, đó là cuộc phiêu lưu lớn nhất chúng ta được trải qua.
Tôi dừng tay viết để lau nước mắt. Tôi cần kết thúc ngay. Tôi cần viết sao cho anh sẽ chứng tỏ cho tôi thấy... sẽ trả lời thư này cho tôi... sẽ cho tôi biết...
Đột nhiên tôi nghĩ ra. Chúng tôi cần một cái tháp cao, đồ sộ, như trong phim lãng mạn. Và chúng tôi sẽ gặp nhau ở đỉnh tháp, lúc nửa đêm...
Không. Đến nửa đêm thì tôi đã mệt lắm rồi. Chúng tôi sẽ gặp nhau lúc... sáu giờ. Giữa trời gió lộng, trên nền nhạc của Gershwin, tôi sẽ nhìn thấy trong mắt anh rằng anh đã bỏ Venetia lại phía sau, mãi mãi. Và tôi sẽ chỉ nói đơn giản, “Anh sẽ về nhà chứ?” Rồi anh sẽ nói...
“Cô vẫn ổn chứ, Becky?” Cô y tá mở cửa thò đầu vào. “Tình hình sao rồi?”
“Sắp xong.” Tôi xì mũi. “Tìm một cái tháp cao cao ở London ở đâu bây giờ nhỉ? Nếu tôi muốn gặp ai đó trên ấy.”
“Chẳng biết nữa.” Cô y tá chun mũi. “Tòa nhà Oxo Tower khá cao đấy. Tôi từng đến đấy rồi. Nó có đài ngắm cảnh và cả nhà hàng...”
Cám ơn cô!
Luke, nếu anh yêu em và muốn cứu cuộc hôn nhân của chúng ta, hãy đến gặp em ở tầng cao nhất của Oxo Tower vào lúc sáu giờ thứ Sáu. Em sẽ chờ anh ở đài ngắm cảnh.
Người vợ thân yêu của anh
Becky
Tôi đặt bút xuống, cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, như thể vừa sáng tác cả một bản giao hưởng của Beethoven vậy. Tất cả những gì tôi cần làm bây giờ là gửi FedEx lá thư này cho văn phòng anh ở Geneva... và rồi đợi đến tối thứ Sáu.
Tôi gập đôi cả mười bảy trang thư lại, và đang cố nhét vào cái phong bì Basildon đồng màu mãi không được thì di động của tôi trên tủ
Luke! Trời ơi. Nhưng anh còn chưa đọc thư cơ mà?
Tay run run, tôi vớ lấy điện thoại - nhưng hóa ra không phải Luke. Là một số mà tôi không biết của ai. Không phải Elinor gọi lại để lên lớp tôi đấy chứ?
“A lô?” tôi thận trọng nói.
“A lô, Becky hả? Tôi Martha đây.”
“Ôi.” Tôi vuốt tóc lòa xòa trên mặt ra sau, cố gắng xác định xem là Martha nào. “Er... xin chào.”
“Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm xem cô vẫn sẵn sàng chụp ảnh hôm thứ Sáu đấy chứ?” cô thân mật nói. “Tôi nóng lòng muốn xem nhà cô quá rồi!”
Vogue. Chết tiệt. Mình đã hoàn toàn quên béng.
Sao mà tôi lại quên được vụ chụp ảnh với Vogue cơ chứ? Trời ơi, đời tôi hẳn phải thực sự tan nát rồi.
“Thế mọi chuyện ổn cả chứ?” giọng Martha láy rền vui vẻ qua điện thoại. “Cô vẫn chưa sinh con hay gì chứ?”
“À, chưa...” tôi ngập ngừng. “Nhưng tôi đang nằm viện.” Khi nói câu đó tôi mới nhận ra mình không nên bật điện thoại trong bệnh viện. Nhưng đây là Vogue gọi chứ có phải thường đâu. Phải có ngoại lệ cho Vogue, chắc chắn thế.
“Ôi không!” Giọng cô xìu hẳn xuống thất vọng. “Cô biết không, số này bọn tôi gặp đủ chuyện xui xẻo! Một bà mẹ ngon lành đã sinh đôi sớm, thật là khó chịu, một cô khác thì bị tiền sản giật giếc gì đó và đang liệt giường! Chúng tôi không thể phỏng vấn hay gì cả! Cô có được ra khỏi giường không?”
“Tôi... chờ
Tôi đặt điện thoại xuống giường, cố lên dây cót tinh thần. Cả đời tôi chưa bao giờ không muốn chụp ảnh như lúc này. Tôi béo, mặt lem luốc vệt nước mắt, tóc bù xù, hôn nhân thì đang tan vỡ... Tôi thở dài thật sâu, run rẩy, rồi trông thấy hình mình mờ mờ trên cái tủ kính gần đó. Lưng gù, đầu gục. Trông mình thật thảm. Trông mình thật kinh.
Thấy hình ảnh đó, tôi lập tức phản ứng bằng cách ngồi thẳng dậy. Mình đang nghĩ quái gì vậy? Chẳng lẽ đời mình đã tiêu tùng? Chỉ vì chồng mình đi ngoại tình ư?
Không đời nào. Mình sẽ không tự thương hại. Mình sẽ không đầu hàng. Đời mình có thể tan tành. Nhưng mình vẫn sẽ thật ngon lành. Mình sẽ là bà-mẹ-tương-lai ngon lành nhất họ từng trông thấy.
Tôi lại đưa điện thoại lên tai. “Martha ơi?” tôi nói, cố gắng để giọng nghe có vẻ phơi phới. “Xin lỗi vì đã để cô đợi. Mọi chuyện đều ổn cả, sẵn sàng cho buổi chụp hình hôm thứ Sáu. Hôm nay tôi sẽ ra viện, nên hôm đó tôi sẽ tới.”
“Tuyệt!” Tôi có thể nghe thấy tiếng thở phào trong giọng của Martha. “Nóng lòng quá! Chỉ mất của cô hai, ba tiếng thôi và tôi hứa chúng tôi sẽ không khiến cô mệt quá đâu! Tôi chắc là cô cũng có rất nhiều quần áo đẹp rồi, nhưng stylist của chúng tôi vẫn sẽ mang tới vài bộ nữa... Để tôi check lại địa chỉ của cô nhé. Cô ở số 33 đưòng Delamain đúng không?”
Tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa kiếm được mấy thứ đó cho Fabia. Nhưng tôi vẫn còn thời gian. Mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.
“Đúng rồi.”
“Thật may mắn, nhà ở khu đó tuyệt vời lắm! Hẹn gặp chị ở đó nhé, mười một giờ.”
“Hẹn gặp cô!”
Tôi ngắt máy và thở hắt ra thật mạnh. Tôi sắp được lên Vogue. Tôi sắp trở nên ngon lành. Và tôi sẽ cứu cuộc hôn nhân của mình.
From: Becky Brandon
To: Fabia Paschali
Subject: Ngày mai
Chào Fabia!
Chỉ để xác nhận thôi, mai tôi sẽ đến cùng nhóm phóng viên Vogue, buổi chụp hình sẽ kéo dài từ 11am đến 3pm.
Tôi đã kiếm được áo màu tía và túi Chloe nhưng không may là, dù đã lùng sục khắp nơi, tôi vẫn chưa kiếm được đôi giày Olly Brick mà chị muốn. Chị có muốn thay bằng cái gì khác không?
Một lần nữa cảm ơn rất nhiều - và rất mong được gặp chị ngày mai!
Becky
From: Fabia Paschali
To: Becky Brandon
Subject: Re: Ngày mai
Becky
Không giày thì không nhà.
Fabia
KENNETH PRENDERGAST
Prendergast de Witt Connell
Tư vấn Tài chính
Forward House
394 High Holborn London WC1V 7EX
Bà R. Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale
London NW6 0YF
Ngày 26 tháng Mười một năm 2003
Cảm ơn bà vì đã gửi thư.
Tôi vừa lưu ý tới cổ phần mới của bà ở công ty bánh kẹo Sweet Confectionary, công ty m phẩm Estelle Rodin Cosmetics và thẩm mỹ viện The Urban Spa. Tuy nhiên tôi không thể nhất trí rằng đây là “những khoản đầu tư khôn ngoan nhất thế giới”.
Xin cho phép tôi nhắc lại: Sô cô la, mẫu nước hoa miễn phí và phiếu giảm giá dịch vụ spa - dù rất dễ chịu - không phải là cơ sở hợp lý cho các quyết định đầu tư. Tôi tha thiết đề nghị bà xem xét lại chiến lược đầu tư hiện tại và rất sẵn lòng tư vấn thêm cho bà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]