Chương trước
Chương sau
Lâm Kiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng giơ ngón tay cái lên với Kinh Trập.
Dì ấy đúng là một nhân tài.
Lúc Kinh Trập đi chọn sách thì hai thanh niên thất học không hề có chút hứng thú nào với con chữ ngồi trên sô pha nói xấu bố mẹ người thân của mình, Trần Mộc Dương nói: “Bà chị gái ăn hại kia của tớ, tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân*, đầu óc thì không được bình thường, thật là đáng thương cho anh rể của tớ.”
(Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân: Tay chân lười biếng không lao động nên không thể phân biệt được ngũ cốc.)
Lâm Kiêu: “Cậu có bản lĩnh thì tới nói trước mặt chị ấy xem.”
Trần Mộc Dương: “Tớ không có bản lĩnh, tớ cũng đâu có ngốc. Chị ấy cũng gọi tớ là cậu em ăn hại đó thôi.”
Lâm Kiêu bật cười, không nhịn được mà lắc đầu, anh là con một nên không hiểu lắm về tình cảm chị em thân thiết như chó với mèo này.
Trần Mộc Dương nhìn thoáng qua Kinh Trập, cô có chút thất thần, từ lúc bước vào đến giờ sắc mặt của cô không được tốt lắm, mà thật ra sắc mặt của Lâm Kiêu cũng được không tốt, cuối cùng thì EQ của cậu ta cũng trở lại, hỏi một câu: “Hai người cãi nhau sao?”
EQ như có như không của cậu ta chỉ đủ để cho cậu ta suy nghĩ ra một suy đoán hợp lý mà thôi.
Lâm Kiêu liếc nhìn cậu ta với ánh mắt châm chọc: “Cãi nhau mà tớ còn mang em ấy tới? Tớ có bệnh sao?”
Trần Mộc Dương nghiêng đầu đánh giá thiếu gia: “Cậu không có bệnh sao?”
Lâm Kiêu giơ cánh tay kẹp cổ cậu ta: “Tớ thấy cậu thiếu đánh rồi đấy.”
Trần Mộc Dương cười hề hề, cố gắng tránh ra nhưng không thể thoát ra được, bèn dứt khoát nằm luôn trong lòng của thiếu gia: “Vậy sao sắc mặt của cậu lạ vậy?”
Lâm Kiêu giật giật khóe miệng: “Bà Hình tiến hành cuộc thi biện luận thể hiện tình cảm gia đình mãnh liệt với ông xã của bà ấy. À không, là bà ấy đơn phương thi đấu chứ.”
Trần Mộc Dương há miệng thở dốc, liếc nhìn Kinh Trập một cái: “Mẹ cậu cũng lạ thật đấy, người ta vừa mới tới nhà được mấy ngày mà đã cãi nhau, em ấy sẽ không cho rằng bởi vì em ấy nên hai người mới cãi nhau đấy chứ?”
Nhìn biểu cảm kia thì đúng hơn phân nửa rồi, dù sao cũng không phải là nhà của mình, bất kể là bình thường có hài hoà như thế nào đi nữa thì một khi không khí trong nhà khẩn trương vẫn khó tránh khỏi việc hoài nghi mình chính là nguyên nhân.
“Ừm.” Lâm Kiêu cười nhạt một tiếng, “Da mặt của con gái luôn mỏng mà, nhớ năm đó bố mẹ của tớ suýt nữa đã đánh nhau trong phòng khách, vậy mà tớ vẫn có thể nằm ngủ khò khò trên ghế sô pha, liên quan gì đến tớ đâu, ai thích cãi thì cãi.”
Hình Mạn là người mà vui buồn gì cũng thể hiện hết ở trên mặt, vui vẻ thì cười, không vui thì lập tức nói ra ngoài, chuyện này khiến cho dì ấy có vẻ rất không trưởng thành, nhưng Lâm Chính Trạch lại thích dáng vẻ này của dì ấy. Con người chú ấy hiền như khúc gỗ, cũng không quá biết cách đẽo gọt tâm tư người khác, nhưng lại hợp với người như dì Hình, chú ấy cảm thấy hai người ở chung rất thoải mái.
Chuyện này có lẽ là duyên phận trời trao rồi!
Trần Mộc Dương nhìn Thẩm Kinh Trập: “Cô bé đáng thương.”
Lâm Kiêu ghét bỏ đẩy cậu ta ra: “Cậu không cảm thấy tớ đáng thương mà lại cảm thấy em ấy đáng thương?” Thật là thói đời, lòng người thay đổi quá nhanh, “Ai mới là anh em tốt của cậu hả?”
Trần Mộc Dương chỉ chỉ Kinh Trập, bỗng nhiên cúi người ghé vào lỗ tai Lâm Kiêu, nói nhỏ: “Tớ thích em ấy.”
Đồng tử Lâm Kiêu hơi co lại, bỗng nhiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không có khả năng.”
Thiếu chút nữa Trần Mộc Dương đã rống ra tiếng, đè thấp giọng hỏi: “Vì sao?”
Lâm Kiêu cân nhắc một lát, tiếp tục kéo lấy cổ cậu ta: “Người ta tới để học tập, cậu đừng có quấy rầy em ấy. Tốt xấu gì em ấy cũng là em gái khác cha khác mẹ với tớ, cậu vươn móng heo về phía em ấy rồi tớ biết nói thế nào với bố mẹ tớ đây? Bố mẹ tớ lại biết nói thế nào với bà của em ấy?”
Biểu cảm của Trần Mộc Dương thay đổi vô số lần, ác quỷ và thiên thần chiến đấu với nhau trong đầu một hồi lâu, cuối cùng nhụt chí tê liệt ngã ngồi xuống.
Hình như cũng đúng.
Lâm Kiêu đá cậu ta một cái: “Về sau em ấy cũng là em gái ruột của cậu đấy, đừng có suy nghĩ xấu gì nghe chưa?”
Trần Mộc Dương: “Ừa.”
Lâm Kiêu cảm thấy không đủ, lại uy hiếp thêm một câu: “Nếu không thì không cần bố tớ ra tay mà tớ sẽ cho cậu ăn đủ đấy.”
Qua một lát, Trần Mộc Dương mới tiêu hoá xong, nhịn không được lại hỏi: “Bố mẹ của em gái ruột tớ làm gì vậy không biết? Dì ấy cũng giỏi thật đấy, bồi dưỡng hải vương(*) từ trong trứng? Nếu may lỡ có lừa được về thì chẳng phải ao cá(*) sẽ nổ tung chảo sao?”
(*) Hải vương: chỉ những người con gái mà có nhiều anh trai mưa, mập mờ không rõ ràng với nhiều người.
(*) Ao cá: Chỉ những anh trai mưa của hải vương.
Trần Mộc Dương cũng nghe được lời nói vừa nãy của Kinh Trập.
Lâm Kiêu hừ cười một tiếng, bĩu môi, ánh mắt lia tới chỗ của Thẩm Kinh Trập.
Mười mấy mối hôn nhân nói miệng từ nhỏ…
Số lượng nhiều mà không ai cắn câu sao?
“Không rõ lắm, chưa bao giờ tìm hiểu .” Từ nhỏ đã bị ném ở nhà bà ngoại, hoặc có lẽ xuất phát từ tự trọng của thiếu niên mới lớn, nên bất kể là chuyện gì của Hình Mạn hay Lâm Chính Trạch anh cũng rất ít khi hỏi qua, thậm chí nếu có tò mò thì anh không bao giờ mở miệng hỏi, chỉ bày ra dáng vẻ thờ ơ, cũng không biết là để trừng phạt ai.

Tuần sau chỉ cần học ba ngày, sau đó là kỳ nghỉ Quốc Khánh, kỳ thi định kỳ được ấn định sau khi nghỉ Quốc Khánh kết thúc, không cần lo lắng việc thi không tốt về nhà sẽ bị đánh, cũng không cần bởi vì thành tích trung bình không tiến bộ mà phải giả vờ ngoan ngoãn ở nhà cho nên tâm tình của lớp 26 rất hân hoan, vừa mới thứ hai mà đã bắt đầu thảo luận xem Quốc Khánh nên đi đâu chơi.
Nhưng mấy ngày nay Lâm Kiêu và Kinh Trập đều không có chút tâm trạng hứng thú nào, lần cãi nhau này của Lâm Chính Trạch và Hình Mạn lại nghiêm trọng bất ngờ, cả hai đều đang chiến tranh lạnh, mấy hôm nay dì Hình cũng không về nhà, chú Lâm thì đi sớm về trễ, trong nhà không khí rất u ám.
Thoạt nhìn Lâm Kiêu không thèm để ý đến chuyện cha mẹ cãi nhau này, nhưng mấy ngày nay lại bất ngờ im lặng hơn bình thường. Kinh Trập mẫn cảm nhận thấy, hình như Lâm Kiêu không được thoải mái cho lắm, thế nên tâm trạng vốn dĩ đã không vui vẻ của cô lại càng thêm trầm trọng. Cuộc sống của cô rất đơn giản, lúc rảnh thì giúp dì Tôn làm chút việc, chăm sóc vườn hoa giúp chú Lâm một chút, sau đó chỉ đi học và đi về nhà, không la cà ở bất cứ nơi nào.
“Cuộc sống chính là tẻ nhạt và đơn điệu như vậy đấy.” Mẹ đã từng nói qua, lúc đó bà ấy ngửa đầu, ánh mắt rời rạc nhìn những ngôi sao không quá sáng trên bầu trời đêm, không biết là nhớ tới gì đó rồi nói: “Nhưng như vậy thì đã làm sao.”
Mẹ xoa xoa đầu của cô: “Cứ vui vẻ mà sống thôi.”
Kinh Trập còn chưa nói gì, mẹ lại cười nói: “Đương nhiên con không vui mẹ cũng không có ý kiến gì. Con có quyền được không vui.”
Mẹ luôn thích tự quyết định như vậy.
Kinh Trập có chút nhớ mẹ và bà.
Nỗi nhớ là một điều rất thần kỳ. Một khi bị gợi lên thì tựa như ngôi sao, tựa như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể dập tắt được. Cô cúi đầu không ngừng làm bài tập, giống như làm như vậy mới có thể làm cho đầu óc mình nhẹ đi chút ít.
Nhưng có lẽ trong đầu cô đã bị nhét quá nhiều thứ nên cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu óc trở nên rất nặng nề.
Cô ngủ quên.
Cô còn mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy lúc mẹ qua đời. Đó là viện vệ sinh dịch tễ duy nhất ở trên trấn, mẹ nằm ở phòng gần khúc cua dưới lầu một, ngoài cửa sổ là một ít lùm cây mọc lộn xộn, mùa xuân vừa đến, nơi nơi đều bừng bừng sức sống đến mức khiến lòng người buồn bã.
Bệnh tình của mẹ chuyển biến xấu rất nhanh, cũng không cần thiết phải chuyển lên bệnh viện trên tỉnh để tiếp tục điều trị cứu chữa nữa, bà nói muốn mẹ về nhà ở một khoảng thời gian, mẹ nói không muốn đi lại nữa. Một tuần sau thì mẹ qua đời.
Trong mơ Kinh Trập đang ngồi trước giường bệnh lột quả quýt, cô cúi đầu lột rất nghiêm túc. Cô không nhìn mẹ nhưng có thể nghe được tiếng hít thở rất nặng nề của mẹ, chắc là mẹ rất đau đớn, đang cố hết sức nhịn, dùng hết sức đè nặng hô hấp nhưng Kinh Trập đều nghe được hết.
Bác sĩ vừa mới tiêm cho mẹ một liều thuốc giảm đau, có lẽ là chưa phát huy hiệu quả, mẹ cố nhịn nhưng vẫn để lọt ra vài tiếng rên rỉ nhẹ, có lẽ là vì để dời lực chú ý đi, mẹ mở miệng hỏi Kinh Trập: “Nếu mẹ chết thì con có nhớ mẹ không?”
Trước nay bà ấy đều không kiêng dè nói đến chuyện sống chết trước mặt Kinh Trập.
Kinh Trập nghe xong có chút khổ sở nhưng cô không khóc, cũng không thể hiện ra ngoài, cô chỉ gật gật đầu: “Có ạ.”
Mẹ cười khẽ một tiếng: “Con chẳng có tí hài hước tí nào cả, giống hệt như bố của con vậy.”
Kinh Trập không nói chuyện, ấn tượng của cô với bố cũng không rõ ràng lắm, cô chỉ còn nhớ một bóng hình mơ hồ, cô còn nhớ rõ giọng nói của ông ấy, trầm thấp nồng hậu, có vẻ rất nghiêm túc.
Mẹ lại nói thêm gì đó nhưng cô nghe không rõ, có lẽ là cô không chú ý nghe, cái mũi như bị nhét thứ gì vào, không thở được, cô đưa một múi quýt đã được lột xong vào miệng của mẹ, nhẹ giọng nói: “Con không muốn mẹ bỏ con mà đi.”
Nước mắt của Kinh Trập đong đầy trong hốc mắt, dường như chỉ cần chớp mắt là sẽ rơi xuống, nhưng mẹ vẫn không buông tha cho cô: “Bà cũng sẽ chết, con cũng sẽ chết. Là người thì đều sẽ chết.”
Cuối cùng thì Kinh Trập cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên.
Trong tiếng khóc bi thống của cô, cô nghe được tiếng cười của mẹ, mẹ cố hết sức nâng cánh tay lên, xoa xoa đầu tóc của cô: “Nhưng mẹ yêu con, bà cũng yêu con, sau này cũng sẽ có người yêu con hơn nữa.”
Kinh Trập khụt khịt nhìn mẹ, mẹ vẫn đang cười, vốn dĩ bà ấy rất xinh đẹp, bị ốm đau tra tấn đến gầy gò hốc hác, hốc mắt lõm sâu vào, sắc mặt xám xịt nhưng lúc bà ấy cười lên vẫn là bộ dáng không hề để ý đến chuyện gì, giống như không có chuyện gì trên thế giới này có thể khiến bà ấy không vui, bần cùng cũng không thể, cái chết cũng không thể.
Mẹ nghiêng đầu: “Có vô dụng thì cũng có các bạn trai nhỏ mẹ tìm cho con cơ mà, anh Mạnh nhỏ dịu dàng, anh Đàm thông minh, anh Kính biết chăm sóc người khác nhất, anh Lam đẹp trai… à, còn có anh Lâm Kiêu, cậu bé đấy ngốc ngốc dễ lừa gạt.”
“Haizz…”
Kinh Trập bị người lay tỉnh, rời khỏi ánh đèn tối tăm của phòng bệnh, cô lơ mơ trong chốc lát mới ý thức được là mình đang ở trong phòng học, Lâm Kiêu quơ quơ tay trước mặt cô vài cái: “Ngẩn người làm gì? Về nhà thôi.” Anh lại nhịn không được trêu đùa cô: “Đau lòng như vậy sao? Khóc luôn hả?”
Trong phòng học cãi cọ ồn ào, tiếng ồn còn mãnh liệt hơn so với trước kia.
Sắp được nghỉ.
Kinh Trập không trả lời anh, anh cũng không hỏi nữa, giương giọng kêu: “Dương, đi thôi.”
Trần Mộc Dương hành lễ: “Tuân lệnh thiếu gia!”
Lâm Kiêu xì một tiếng: “Tên ngốc này.”
Kinh Trập bỏ mấy quyển sách vào cặp, chạy đuổi theo Lâm Kiêu, anh đang kéo Trần Mộc Dương đi về phía lớp 25, chờ Giang Dương cùng đi về.
Lâm Kiêu muốn quay đầu lại nói với Thẩm Kinh Trập là bọn họ muốn đi chơi bóng, cô về trước cũng được.
Nhưng vừa quay đầu thì thấy đôi mắt ướt dầm dề của cô, còn hơi hồng hồng do mới khóc xong.
Lâm Kiêu nhịn không được hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Kinh Trập lắc đầu.
Lâm Kiêu hiếm khi khá kiên nhẫn mà hỏi: “Vậy bị bệnh à? Hay là không thoải mái?”
Kinh Trập vẫn lắc đầu.
Kiên nhẫn của Lâm Kiêu khô kiệt: “Em bị câm sao?”
Kinh Trập biết là anh không thoải mái, nhưng mà dù vậy thì cũng không có gì để nói, vì thế cô lục trong cặp sách, đưa một món đồ trang trí cho anh.
Là con thỏ mà anh muốn, lỗ tai của con thỏ này dựng thẳng lên, còn mang nơ, khoé môi một bên còn hơi cong lên, nhìn có chút ngầu.
“Cái này làm xong rồi.”
Lâm Kiêu đã sắp quên chuyện này, sửng sốt chốc lát mới sực nhớ ra, cầm lên xem rồi khen: “Khá đẹp đấy, giống tôi.”
Anh rả lại cho cô rồi sau đó nghiêng người, “Treo lên cho tôi đi.”
Kinh Trập treo con thỏ lên trên móc khóa ba lô của anh, cảm thấy anh đeo cái này hơi dị dị.
Giang Dương đi ra khỏi phòng học, vừa liếc mắt đã thấy được con thỏ của anh, cậu ta khảy khảy một chút: “Thiếu gia còn chưa hết tính trẻ con cơ à?”
Lâm Kiêu sợ cậu ta chê con thỏ xấu lại khiến cho cây nấm nhỏ vừa mới khóc xong lại tức khóc tiếp, bèn giơ tay chỉ chỉ cô: “Em gái tớ đưa đấy, đừng có hâm mộ.”
Giang Dương chậc chậc một tiếng: “Có em gái thì ghê gớm sao? Tớ cũng có.”
Lâm Kiêu: “Em gái cậu chỉ biết chui vào trong chăn của cậu cắn hạt dưa, ăn xong còn nhét hạt dưa vào giường cậu nữa kìa.”
Giang Dương kéo kéo Kinh Trập, lòng đầy căm phẫn: “Đêm nay cậu nhớ chui vào trong ổ chăn của cậu ấy, ngồi trong cắn hạt dưa, để cho cậu ấy cũng được cảm nhận cái gì là tình yêu của em gái đi.”
Kinh Trập há miệng thở dốc: “Hơ…”
Lâm Kiêu đá cậu ta một cước: “Đồ đầu đất này!”
*
Lâm Kiêu, Trần Mộc Dương, Giang Dương, ba người bọn họ đang muốn đi đánh bóng rổ, định đến trường Y ở bên cạnh để chơi bóng. Lúc bình thường trường đại học sẽ không mở cửa khuôn viên trường, chỉ có Chủ Nhật hoặc các ngày lễ mới cho phép người ngoài vào.
Trần Mộc Dương hỏi Kinh Trập có đi cùng không, Kinh Trập nhìn về phía Lâm Kiêu, không biết phải trả lời thế nào. Cô không biết mình đi theo để làm gì, nhưng cô không muốn một mình về nhà. Gần đây, cô cảm thấy bầu không khí trong gia đình chú Lâm rất kỳ lạ.
Cũng không ảnh hưởng gì nhiều, thậm chí ngày hôm đó quay về, dì Hình Mạn còn đến phòng tìm cô để xin lỗi. Dì ấy nói rằng, giữa vợ chồng khó tránh khỏi cãi vã, dặn cô đừng để ý, cứ làm như không biết là được.
“Dì còn yêu chú con nhiều lắm.” Dì Hình cười lên, còn tinh nghịch nháy mắt với cô. Dường như dì đang muốn nói rằng, cho dù yêu cũng sẽ không tránh khỏi bất đồng, nhưng bất đồng không thể ảnh hưởng đến tình yêu.
Kinh Trập thả lỏng hơn một chút, nhưng vài ngày sau đó, tình hình vẫn căng thẳng như cũ, cảm giác do dự không biết đứng về phía ai. Nếu như đây là bà ngoại với mẹ đang cãi nhau, cô có rất nhiều cách để khiến hai người hoà hợp trở lại, cho dù cô không làm gì đi nữa thì hai người kia cãi nhau xong sẽ tự làm hoà với nhau ngay.
Nhưng cô không hiểu rõ về chú Lâm và dì Hình, chỉ biết được một số chuyện cũ qua lời kể của bà ngoại, không đủ sức để giúp đỡ giải quyết tình huống này.
Cũng giống như việc bản thân đang đứng ở một nơi xa lạ, cho dù cầm trong tay tấm bản đồ, cũng không thể nào an tâm bước tiếp.
Giang Dương nói: “Đi nào, đi xem anh chơi bóng rổ.”
Lâm Kiêu đánh vào tay Giang Dương một cái: “Bớt chiếm hời lại, anh cái gì mà anh!”
Giang Dương né đòn, nói: “Dạo gần đây thiếu gia của chúng ta nóng tính quá đi!”
Đôi khi Lâm Kiêu cảm thấy không được thoải mái cho lắm, nhưng vì sao lại cảm thấy không thoải mái thì anh cũng không hiểu.
Anh liếc nhìn Kinh Trập: “Để A Long đón em về đi, mấy thằng đực rựa bọn tôi đi đánh bóng, em đi theo cũng chẳng để làm gì.”
Hơn nữa để một cô gái đi theo rất bất tiện.
Kinh Trập nghe anh nói như vậy, thế là gật gật đầu.
Ngừng lại một chút, lại nói: “Chú ý an toàn.”
Cô nghĩ một lúc, nói: “Buổi tối trời lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
Lâm Kiêu cười một tiếng, quay đầu nói với Giang Dương: “Có đứa em gái tốt ghê, ngay cả mẹ tớ cũng chưa bao giờ quan tâm tớ thế này.”
Giang Dương bị làm cho nổi da gà, biểu cảm thống khổ trốn tránh.
Còn Kinh Trập bởi vì có chút ngại ngùng, khó khăn nói một câu: “Vậy em đi ra ngoài cổng đợi.”
Chắc do bà hay lo lắng cho cô quá, lúc ăn cơm thì sợ thức ăn nóng quá hoặc nguội quá, trời mưa thì lo cô bị ướt rồi lạnh cóng, làm việc một chút thì sợ cô mệt, sợ cô bị thương,… Đôi lúc cô cũng đành bó tay, nhiều lần nói với bà rằng: “Cháu biết rồi, cháu đâu còn nhỏ nữa.”
Rời xa bà rồi thì bây giờ cô lại trở thành dáng vẻ thích lo lắng kia.
Cô chỉ cảm thấy… Lâm Kiêu không biết tự chăm sóc bản thân. Chắc là bà cũng nghĩ cô như vậy.
Cô gọi điện cho tài xế A Long rồi đi về phía cổng trường.
Kinh Trập đi về cổng phía Nam, đám người Lâm Kiêu đi về cổng phía Bắc.
Kinh Trập rời đi được vài phút, hình bóng của cô dần dần hoà vào trong đoàn người, Lâm Kiêu mới ra hiệu cho Trần Mộc Dương và Giang Dương: “Đi thôi!”
Trần Mộc Dương và Giang Dương choàng vai nhau, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mới ban đầu còn nói phiền phức khó chịu, không thể chấp nhận được, không biết là ai ấy nhỉ?”
Giang Dương gật gù: “Đúng vậy, mới qua vài ngày đã em gái ơi em gái à.”
Hai người cùng đồng thanh: “Không biết xấu hổ!”
Lâm Kiêu đi phía sau, hai tay đút vào túi quần, đá cho mỗi thằng một phát: “Tớ không điếc, cảm ơn!”
Trần Mộc Dương và Giang Dương cười khoái chí chạy lên phía trước hai bước, gió khiến quần áo bị thổi tung lên, phác hoạ ra thân hình đơn bạc của người thiếu niên.
Lớp 25 mặc dù dạy quá hai phút nhưng vẫn kịp thời gian giao bài tập, có rất nhiều người chép bài quá chậm, lại sợ lớp trưởng không kịp gửi vào nhóm lớp, nên ngồi ở đó chép cho xong bài rồi mới về.
Lớp 25 và lớp 26 là hai lớp có cùng cảnh ngộ, thành tích học tập thì lớp tốt lớp kém, phong cách học tập cũng lơ mơ, nhưng Thư Oanh vẫn nghiêm túc nghe giảng và làm bài tập như thường. Bởi vì khi thi tuyển sinh trung học phổ thông cô ta bị trượt nên mới vào cái lớp 25 này, thế nên từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ xem mình là một thành viên của lớp 25 cả.
Cô ta chép được một nửa, có người dùng tay chọc cô ta một cái, nháy mắt kêu cô ta mau nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta quay đầu nhìn, phút chốc đã đánh rơi một nhịp tim.
Bên cạnh có người cảm thán một câu: “Ba người này đứng cùng nhau, bổ mắt thật đấy!”
Ai đó lại tiếp một câu: “Không ai cảm thấy bạn nữ kia cũng rất xinh sao?”
Thư Oanh nhịn không được mím chặt môi.
Vốn dĩ chỉ cần hai phút là chép xong bài tập, đột nhiên chép cả năm phút rồi mà vẫn còn thất thần như người ở trên mây. Cuối cùng đem sách vở nhét vào ba lô một cách qua loa, đeo lên vai rồi bước ra ngoài.
Lúc cô ta đi ra ngoài cũng là lúc Kinh Trập vừa rời đi, Lâm Kiêu vẫn luôn dõi theo cô đến khi cô đã đi xa.
Cô ta không kiềm được mà nhìn cô nhiều hơn một chút, cũng bình thường, dáng vẻ quê mùa, Lâm Kiêu rất kén chọn trong việc ăn mặc, sẽ không thích loại con gái như vậy.
Trần Mộc Dương và Giang Dương đang trêu chọc Lâm Kiêu, Thư Oanh cảm thấy hai người này rất phiền. Mất cả nửa ngày mới lấy hết can đảm: “Lâm Kiêu!”
Anh quay đầu lại, nhướng mày, ý là: Có chuyện gì?
Thư Oanh cố gắng kiềm chế con tim đang loạn nhịp: “Các cậu đi đánh bóng sao?”
Lâm Kiêu “Ừm” một tiếng.
Thư Oanh lại hỏi: “Hôm qua tớ có gặp mẹ cậu.”
Lâm Kiêu: “Ồ.”
Anh không muốn nghe mấy cái này.
Thư Oanh nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của anh, cũng không tiếp tục nói nữa: “Vậy các cậu cứ đi chơi đi, tớ về nhà trước đây.”
Lâm Kiêu giơ ngón tay cái lên, không hề hứng thú đáp lời.
Trần Mộc Dương nói: “Dạo gần đây mẹ cậu đi đâu vậy? Sao cô ta lại gặp mẹ cậu?”
Quý bà Hình Mạn dạo gần đây đang chiến tranh lạnh, ban ngày đi làm với quý bà Tưởng Khiết, tối đến lại đi lập sòng đánh mạt chược. Hai người luôn trong bộ dạng mơ mơ màng màng, quên đi sầu khổ mặc kệ sự đời.
Chỉ khổ thân đồng chí Trần, Trần Mộc Dương nhịn không được cảm khái một câu: “Bố cậu làm cho mẹ cậu tức giận, nhưng người chịu trận lại là bố tớ. Đúng là, cánh đàn ông nhà này thật bất hạnh.”
Lâm Kiêu vui vẻ nói: “Ai mà biết.”
Mấy hôm nay anh không gặp mẹ mình, cũng không quen Thư Oanh, chỉ biết sơ sơ.
Đầu năm nay cô Hình Mạn đi đầu tư, sau đó quen biết mẹ của Thư Oanh, lúc gặp nhau thì mời nhau bữa cơm, sau đó không còn hợp tác nên cũng không liên lạc qua lại nữa.
Ngược lại, cô gái Thư Oanh này lại làm như rất thân quen, khiến anh thấy hơi phiền.
Tuy rằng Giang Dương học cùng một lớp với Thư Oanh, nhưng cũng không thân quen, càng không có quá nhiều thiện cảm, ôm Lâm Kiêu nói: “Đi thôi đi thôi, quan tâm đến cô ta làm gì.”
Đã cuối tháng chín, mấy ngày hôm trước mới ấm lên một chút mà vài hôm sau trời đã đổ cơn mưa, tiết trời chuyển lạnh. Mặt đất vẫn chưa khô ráo, gió mùa thu xào xạc thổi qua, lá khô đầy đường vẫn chưa kịp quét dọn gọn gàng.
Mấy người Lâm Kiêu muốn đi đến cổng phía Tây thì phải đi qua lớp 26, những bạn nam và bạn nữ vẫn chưa ra về, cách một tấm kính chào hỏi bọn họ: “Lớp trưởng, hôm nay cậu đẹp trai một cách quá đáng!”
Tần Tuyết ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Kinh Trập, Trần Mộc Dương cũng hay nói chuyện với cô ấy, bây giờ cũng dám trêu đùa Lâm Kiêu rồi: “Ánh mắt lớp trưởng mang theo ba phần máu lạnh, ba phần châm biếm, bốn phần thờ ơ.”
Đây là chút “trình độ văn chương” ít ỏi của cô.
Trần Mộc Dương bị chọc trúng điểm cười, vỗ đùi cười khoái chí.
Lâm Kiêu cách một tấm kính cửa sổ chỉ chỉ Tần Tuyết, bên trong lớp học cũng tràn ngập không khí vui vẻ.
Tần Tuyết cười cả nửa ngày, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Cậu đem Kinh Trập của bọn tớ giấu đi đâu rồi?”
Trần Mộc Dương nói: “Bọn tớ đi đánh bóng rổ, để cậu ấy đi theo làm gì, đương nhiên là về nhà rồi.”
Tần Tuyết bĩu môi: “Lớp trưởng à, đến ngày lễ Quốc Khánh cậu có thể để Kinh Trập ra ngoài chơi không?”
Lâm Kiêu nghiêng đầu một chút: “Cậu hỏi em ấy đi, tớ cũng đâu phải chân của em ấy, làm sao có thể quản em ấy đi đâu được.”
Tần Tuyết chạy ra bên ngoài, biểu cảm giống như “nói chuyện với tên trai thẳng như cậu thật lãng phí sức lực!”, cô ấy nói: “Lớp trưởng, nói không phải chứ, mỗi lần tớ hẹn Kinh Trập đi chơi cậu ấy đều không đi, nếu không phải là bận làm bài tập thì là không tiện. Cậu có từng nghĩ rằng bởi vì cậu ấy ở nhờ nhà cậu nên mới ngại đi ra khỏi cửa? Tớ không có ý bắt cậu phải làm gì cả, chỉ là tớ mong cậu chí ít hãy cổ vũ cậu ấy một chút.”
Nhà Lâm Kiêu thuê tài xế để làm gì? Cũng bởi vì ở trong một khu biệt thự tách biệt, muốn đi ra ngoài phải đi bộ ít nhất hai mươi phút mới có trạm xe buýt, đi bộ ít nhất ba mươi phút mới đến trạm tàu điện ngầm. Dựa trên mức độ keo kiệt của Kinh Trập, chắc chắn cô không dám bắt xe taxi. Nhưng nếu bắt cô mở miệng nói muốn đi ra ngoài, tất nhiên phải làm phiền tài xế.
Nhà của Kinh Trập rất xa, nếu muốn đón cô ấy phải mất nhiều công sức, có thể vì vậy mà Kinh Trập càng không muốn đi ra ngoài.
Lâm Kiêu nhíu mày, nói một câu: “Biết rồi.”
Tần Tuyết còn muốn nói gì đó, nghĩ một hồi lại thôi. Thật ra cô ấy cũng không hiểu rõ thái độ của Lâm Kiêu đối với Kinh Trập cho lắm. Tuy rằng Lâm Kiêu và Kinh Trập là bạn cùng bàn, nhưng lúc ở trên trường không trao đổi quá nhiều. Lâm Kiêu có thể xem là một phần tử bất hảo, không đọc truyện trên lớp thì là ngủ gà ngủ gật, không thì cũng đờ người ra. Vừa mới tan học là đã biến đi đâu đó với Trần Mộc Dương, nhưng Kinh Trập thì dường như nơi nào cô cũng có thể học.
Lâm Kiêu nói chuyện với Trần Mộc Dương còn nhiều hơn nói với cô.
Nhưng bởi vì Trần Mộc Dương đối xử với Kinh Trập rất tốt, nên Tần Tuyết cảm thấy Lâm Kiêu sẽ không ghét Kinh Trập đâu. Nếu không thì Trần Mộc Dương sẽ không gần gũi với Kinh Trập đến như vậy.
Aizz, thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Vốn dĩ Kinh Trập đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nếu mình nhiều lời nói không chừng còn gây thêm phiền phức cho cậu ấy.
Cô ấy vẫy vẫy tay nói hẹn gặp lại.
Đã chơi bóng rổ hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc Lâm Kiêu đang nghĩ ngơi thì nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của A Long. Anh gọi lại, nghe thấy giọng của A Long có chút gấp gáp: “Có nhìn thấy em gái cậu không? Nói đứng ở cổng trường đợi tôi, lúc tôi đến trường đợi mãi cũng không thấy ai, gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
Lâm Kiêu đứng bật dậy: “Em ấy đến cổng phía Nam đợi rồi, anh không thấy em ấy sao?”
Cô rất nhát gan, nếu như không có anh thì gần như những lúc A Long đưa cô đến trường chỗ nào thì lúc tan học cô sẽ đứng ở chỗ đó mà đợi.
A Long càng tìm càng gấp gáp: “Không thấy!”
Tuy lý trí nói rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, có thể chỉ là vướng chuyện đột xuất, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. Kinh Trập đến Nam Lâm chưa được bao lâu, ngoài một vài người bạn quen biết trên trường, ở đây cô không có bất kỳ người thân hay bạn bè nào, cho nên từ trước đến giờ không đi đâu lung tung.
Gần đây ông chủ và bà chủ giận nhau, sợ Lâm Kiêu cà lơ phất phơ còn đặc biệt dặn dò anh ấy chú ý, nếu như để xảy ra chuyện gì, anh ấy về nhà là tới công chuyện với hai người luôn.
Hơn nữa anh ấy cũng rất thích cô bé Kinh Trập này, thật lòng lo lắng cho cô.
Trần Mộc Dương cầm một trái bóng rổ ném vào người Lâm Kiêu: “Thiếu gia à, mới chơi được một chút đã muốn nghỉ, cậu có chơi được không đấy?”
Lâm Kiêu ném trái bóng ra ngoài, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Đừng có làm loạn, Thẩm Kinh Trập không thấy đâu nữa!”
Anh đứng dậy bước ra bên ngoài sân bóng rổ, đơn giản thuật lại mấy câu.
Sau đó mắng một câu: “Cậu nói xem em ấy là học sinh tiểu học sao? Hôm nay tớ chỉ không đi cùng em ấy về nhà mà đã như vậy!”
Trần Mộc Dương chạy theo: “Hả? Một người lớn như vậy mà sao lại mất tích được?”
Lâm Kiêu không sợ em ấy mất tích, nhưng đột nhiên nhớ lại lúc ngủ trên lớp em ấy còn khóc, không biết là vì sao, anh có một loại dự cảm không lành. Bất giác, lông mày anh nhíu lại, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó!”
Giang Dương cũng đi theo, cậu ta không kìm được nói với Trần Mộc Lâm đầu óc như trái nho: “Không chỉ là chuyện mất tích, em ấy nhút nhát như vậy, nếu là vướng chuyện gì đó đột xuất cũng không đến nỗi không thông báo một câu, cũng không nhận điện thoại như vậy.”
Lại nói, cô có thể có chuyện đột xuất gì được chứ.
Trần Mộc Dương ôm cánh tay: “Đậu! Cậu đừng doạ tớ!”
Lâm Kiêu càng bước càng nhanh, một tay rút điện thoại mới từ trong túi ra, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn, ngón tay lướt trên bàn phím vô cùng nhanh nhẹn.
Điện thoại rung lên, Trần Mộc Dương lấy điện thoại ra xem, trong nhóm lớp có tin nhắn mới gửi đến.
Song Mộc Lâm: Có ai thấy Thẩm Kinh Trập đâu không? Nếu thấy thì liên lạc lại với tớ.
Song Mộc Lâm: Làm phiền rồi.
Song Mộc Lâm: Nếu không biết cũng giúp tớ hỏi thăm một chút, tớ đang gấp.
Song Mộc Lâm: [Lì xì]
Song Mộc Lâm: [Lì xì]

Song Mộc Lâm: [Lì xì]
Thiếu gia phát một lúc hai mươi mốt bao lì xì, Trần Mộc Dương lập tức “mẹ kiếp” một tiếng: “Con bà nó, không lẽ có ai đó muốn hại em ấy nên đã bắt cóc em ấy rồi sao?”
Nói xong còn đưa tay ra nhéo một cái, đau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.