Chương trước
Chương sau
Một ngày trước khi có kết quả thi, điểm chuẩn của tỉnh đã được công bố.
Điểm chuẩn của Ban Khoa Học Tự Nhiên là 517.
Thấp hơn hai mươi điểm so với năm ngoái, đề thi năm nay cũng khó hơn năm ngoái, các lớp học vốn đang yên ắng lại trở nên sôi nổi, lao vào kể cho nhau nghe.
Sau hơn nửa tháng ăn chơi thoải mái, rốt cuộc vẫn phải đối diện với kết quả cuối cùng.
Giống như đang đợi chờ xử án vậy, cho dù bề ngoài có tỏ ra không để tâm bao nhiêu đi nữa thì trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Hơn một nghìn ngày đêm cắt gọt mài giũa, thật sự sắp đặt chấm dấu chấm kết thúc hoàn toàn rồi.
Mọi người đều hy vọng đó là một dấu chấm viên mãn.
Lúc đó Kinh Trập đang phơi ga trải giường, bà không quen sống ở thành phố, cứ đi đi lại lại trong sân, Kinh Trập biết bà nhàm chán, cô nghiêng đầu nói: “Bà, đợi cháu làm xong, hai bà cháu mình đi dạo bộ nhé.”
Bà khua khua tay: “Cháu làm gì thì làm đi, bà không cần cháu ở với bà đâu, lát nữa bà đi tìm bà Vương bên cạnh trò chuyện.”
Lớn tuổi rồi, không muốn làm gánh nặng của người khác. Bà bực nhất là Kinh Trập cứ dính lấy bà, bà thích nhìn thấy cô mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp, vui vẻ đi chơi cùng với bạn bè.
Bà hi vọng cô sống một cuộc sống sôi động, tràn đầy sức sống, điều đó làm bà vui hơn là khi cô ở bên cạnh bà.
Từ sự ra đi của người chồng trẻ, rồi đến con trai, con gái, số phận như nhát búa nặng nề giáng xuống hết người này đến người khác, mỗi lần cảm thấy không thể sống nổi nữa thì Kinh Trập chính là chỗ dựa, và cũng là động lực của bà.
Lúc trước bà mong chờ cô trưởng thành, đợi chim mọc đủ lông đủ cánh rồi bà có thể an tâm mà già đi.
Nhưng thật sự đến lúc này rồi, bà lại hi vọng cô lớn chậm một chút, bản thân sống lâu thêm một chút.
Nhưng chỉ là muốn mình vẫn có thể chăm sóc cho cô, chứ không hề muốn bám lấy chân cô.
Kinh Trập phơi ga trải giường xong thì nhận được một cuộc điện thoại, là ông chủ của tiệm cà phê ngoài khu chung cư, bảo cô ngày mai đi làm.
Mấy hôm trước Kinh Trập nhìn thấy họ đang tuyển nhân viên nên đi phỏng vấn. Hôm đó ông chủ không có ở đó, nhân viên ở tiệm ghi lại cách thức liên lạc của cô, hai ngày không liên lạc, Kinh Trập còn tưởng rằng đối phương không có ý định tuyển dụng cô nữa đấy!
Cô đáp lại một tiếng, quay đầu nói với bà: “Bà ơi, ngày mai cháu đi làm thêm, ở bên ngoài khu chung cư.”
Bà im lặng giây lát, chẳng mấy chốc “ồ” một tiếng, hỏi cô: “Có đi làm ban đêm không cháu?”
Kinh Trập nói: “Hôm đó cháu hỏi rồi, chắc là tan làm trước mười giờ tối, nếu sớm thì chín giờ có thể về được rồi.”
Bà lo lắng nói: “Muộn quá nhỉ.”
Kinh Trập an ủi: “Nhưng rất gần đấy bà!”
Mấy ngày trước chú Lâm có đến, sổ tiết kiệm mà bà đưa cho chú ấy lúc ở núi Lạc Âm, bây giờ chú ấy trả lại cho bà.
Chú Lâm nói: “Cháu làm sao có thể lấy tiền của dì được chứ, sau này xuống gặp cô giáo Thẩm, cháu không còn mặt mũi đâu mà nói chuyện với cô ấy. Muội Muội hiểu chuyện, nếu không nhờ có Muội Muội, đứa trẻ Lâm Kiêu này cũng sẽ không tiến bộ như vậy, nói ra thì cháu còn phải cảm ơn con bé nữa đấy!”
Đương nhiên là bà không đồng ý, làm phiền người ta đến mức độ này rồi, không có lý nào còn để người ta nhọc lòng mà trợ cấp tiền nữa.
Hai người đầy qua đẩy lại, từ chối nhau, cuối cùng vẫn là chú Lâm thỏa hiệp một nửa: “Có thế nào cháu cũng không thể lấy tiền của dì được. Đợi Muội Muội trưởng thành rồi đến thăm cháu thường xuyên là tốt rồi. Cháu chỉ có một đứa con trai, không có con gái, Kinh Trập cũng được xem như một nửa con gái của cháu.”
Dì Hình Mạn cũng ở bên cạnh, thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng, vội vàng nói một câu: “Không chừng sau này là người cùng một nhà đấy! Chúng ta là người cùng một nhà mà còn khách sáo gì nữa.”
Chú Lâm thúc nhẹ dì Hình Mạn một cái, dì ấy lập tức im lặng, chú Lâm cũng chuyển sang đề tài khác.
Đợi người đi rồi, bà mới nói dì Hình Mạn là có lòng tốt, nhưng chú Lâm sợ bà thấy khó chịu trong lòng.
Tương lai Kinh Trập và Lâm Kiêu càng có khả năng bên nhau thì bà càng không muốn nợ nhà họ Lâm quá nhiều.
Bà nói: “Muội Muội, hai người có yêu thương bảo vệ nhau đến đâu đi nữa cũng sẽ gặp những khó khăn nhất định. Sau này bà không bảo vệ cháu được nữa rồi. Nếu như cháu chịu uất ức thì phải làm sao đây!”
Kinh Trập cúi đầu, hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng cô ngẩng đầu lên cười với bà: “Sao lại không bảo vệ được nữa ạ? Nếu như Lâm Kiêu ức hiếp cháu, bà lấy gậy đánh anh ấy.”
Bà nghe vậy bèn ngẩng đầu cười: “Được, để bà lấy gậy đánh nó.”
Nói rồi lại cười: “Nghiêu Nghiêu là một đứa trẻ tốt.”
Nhưng Kinh Trập vẫn cảm thấy bản thân cần làm chút gì đó, bà dần dần lớn tuổi rồi, sau khi làm phẫu thuật thì sức khỏe yếu đi rất nhiều. Bà Vạn nói, con người lớn tuổi rồi thì không thích bệnh viện mấy, đặc biệt là làm phẫu thuật, sợ không xuống bàn phẫu thuật được nữa.
Bà đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, tình trạng sức khỏe của bà bây giờ cũng không phải là rất nghiêm trọng, vẫn chưa đến lúc cần phải làm phẫu thuật. Bà từng nói, thêm vài năm nữa, tuổi cũng sẽ lớn hơn một chút, sống tạm cũng hết một đời, không cần phải chịu cái khổ này nữa.
Nhưng mà nếu như tuổi lớn hơn một chút thì rủi ro phẫu thuật sẽ lớn hơn.
“Bà cháu ấy à, bà ấy muốn ở bên cháu thêm vài năm.” Bà Vạn nói.
Trước kia đều là bà chăm sóc cho cô, thu xếp mọi thứ thay cho cô, bây giờ cô lớn rồi, cũng đã đến lúc nên thử đứng phía trước bà.
Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, cô cũng không thể ở nhà suốt, từ nhỏ đã theo tính khí của bà nội, mỗi khi nhàn rỗi cô luôn cảm thấy thời gian thật lãng phí.
Giống như chú chuột hamster, nó thích tích trữ đồ ăn dần dần, giống như đang xây dựng thành trì cho mình vậy, rất có cảm giác an toàn.
Cho nên Kinh Trập rất thích tích trữ đồ, và đã phát triển “kỹ năng” biến rác thải thành kho báu.
Cũng hình thành thói quen yêu quý lao động.
Kinh Trập cúp điện thoại rồi mới nhìn thấy điểm tỉnh được công bố, sau đó cô mới sực nhớ sáng sớm nay đã có kết quả thi.
Sau kỳ thi, cô luôn bị chuyện của bà và cả chuyện của Lâm Kiêu quấn lấy, mãi vẫn chưa tính thử điểm số của mình. Cô cũng không phải kiểu người có tính muốn kiểm soát mọi thứ. Đối với cô mà nói, cô đã cố hết sức mình rồi, kết quả có như thế nào thì cô cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng mà cô vẫn rất hi vọng mình có thể thi đậu đại học Lâm.
Cũng không biết Lâm Kiêu thi như thế nào, anh cũng chưa từng chủ động nhắc đến.
Sau đó cô lại không kìm được mà nghĩ, liệu họ có học cùng một trường không nhỉ?
Suy nghĩ bắt đầu lung tung rối loạn, có lẽ vì kết quả thi sắp được công bố, nên tinh thần của cô luôn trong trạng thái căng thẳng.
Tay cô liên tục chuyển đổi giữa các cuộc trò chuyện nhóm, nhìn mọi người thảo luận xôn xao mà mạch suy nghĩ không biết đã trôi về đâu.
Cho đến khi cô nhấp vào một bài đăng, nói về nỗi đau khổ của những mối quan hệ yêu xa.
Kinh Trập không kìm được bấm vào xem thử, sau đó lông mày cô chau lại, đơ người một lúc lâu.
Đúng lúc bà hỏi: “Gần đây cháu không đi chơi với Nghiêu Nghiêu à?”
Kinh Trập “vâng” một tiếng: “Nhà anh ấy có nhiều người lớn, tốt nghiệp rồi phải đi lại thăm hỏi.”
Nói thế nào thì cũng lớn lên cùng ông bà ngoại, thi đại học xong nửa tháng không thấy bóng dáng đâu, về rồi cũng không đi thăm hỏi thì cũng không thích hợp.
Lâm Kiêu ghét nhất những buổi tụ họp gia đình, năm nay đến nhà bà ngoại, sang năm đến nhà cậu, mọi người luôn không hài lòng với mẹ và bố anh, họ không mấy thân thiết với anh, nhưng nhà họ lại có một truyền thống chết người là cho dù trong lòng có ghét đối phương bao nhiêu đi nữa thì người một nhà gặp nhau rồi cũng phải khách sáo, và không thể thiếu lễ nghi trong các ngày lễ Tết.
Con cái của các gia đình đến dự dịp này đa phần đều im lặng, lễ phép chào xong cũng xem như xong nhiệm vụ, không hề kết nối tình cảm gì nhiều.
Từ nhỏ Lâm Kiêu đã sống cùng với ông bà ngoại một thời gian, nên tự nhiên hơn người khác được chút.
Anh không có việc gì thì đi nhắn tin cho Kinh Trập, đủ các gói biểu cảm ôm ôm hôn hôn.
Kinh Trập không phải kiểu người có tính cách ngông cuồng, không học được nghị lực ‘mặt dày’ này của anh, nên rất ít khi hùa theo với anh, thỉnh thoảng mới trả lời một lần.
Nhưng mà sau khi bà nhắc đến thì cô cũng không kìm được mở điện thoại ra, phát hiện cả ngày hôm nay Lâm Kiêu không hề liên lạc với cô.
Kinh Trập im lặng giây lát, sau đó chủ động nói một câu.
Mùa Xuân: Anh, ngày mai em đi làm thêm rồi.
Mùa Xuân: Hôm nay có kết quả thi, có chút hồi hộp.
Mùa Xuân: Anh thức khuya, hay là đợi sáng mai hãy xem?
Lâm Kiêu chưa trả lời cô, có thể là đang bận việc khác, Kinh Trập bèn cất điện thoại đi làm chuyện khác.

Ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt cả thành phố, Lâm Kiêu đang đứng dưới nắng cắt tỉa hoa hồng, Hình Mạn đang đi làm, giữa chừng quay về lấy đồ, vừa nghiêng đầu thì thấy trong sân có thứ gì đó đang lắc lư, nhìn kỹ lại mới biết là cậu con trai ngốc nghếch của mình.
Thế là dì ấy chuyển bước chân, đi đến sân, mở cánh cửa đang khép hờ, im lặng nhìn anh rất lâu: “Này, đầu óc của con chịu phải kích thích gì rồi đúng không? Phơi nắng thành than rồi thì ngay cả chút ưu thế cuối cùng cũng sẽ mất đi đấy con trai.”
Lâm Kiêu quay đầu lại, trong tay đang cầm kéo làm vườn, nhìn dì ấy với vẻ mặt oán hận: “Mẹ, họ đều nói đề thi rất khó.”
Từ trước đến nay Hình Mạn chưa bao giờ ôm hy vọng gì về thành tích của Lâm Kiêu, đối với dì ấy mà nói, thành tích bây giờ của anh đã rất tốt rồi, cho nên dì ấy cũng không mấy chú ý đến kết quả thi đại học của anh, thậm chí lúc này nghe anh nhấn mạnh lại, dì ấy cũng không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Lâm Kiêu mím môi, ánh nắng chiếu vào khiến anh không mở mắt ra được, anh ngồi xổm ở đó, phía dưới chân là sức nóng từ lòng đất, có chút căng thẳng nói: “Nhưng con không thấy vậy, thậm chí con còn thấy khá đơn giản nữa, lần trước khi con cảm thấy vậy thì thành tích lại rất tệ.”
Tựa như ác mộng lặp lại, lúc đó nhiều nhất là không thể học cùng một lớp với cô, nhiều nhất là tổn thương một thời gian thôi, nhưng lần này…anh lại có chút không biết phải đối diện như thế nào.
Cuối cùng Hình Mạn cũng nghe hiểu rồi, dì ấy im lặng giây lát rồi nói: “Bởi vì có rất nhiều chuyện không xác định, cho nên chúng ta mới cần phải nỗ lực, đi giành nhiều quyền lựa chọn hơn.”
Lâm Kiêu đưa tay lau mồ hôi, có chút khó chịu.
Hình Mạn đi lại, ngồi xổm trước mặt anh, vươn tay lên khẽ ôm lấy anh: “Con đã rất giỏi rồi, không cần phải khắt khe với bản thân quá đâu.”
Lâm Kiêu gật gật đầu.
Hình Mạn vỗ anh một cái: “Đi tắm đi con trai, nhìn như tên ngốc vậy. Hôm nay có kết quả thi, hay là con đến chỗ Muội Muội đợi cùng con bé đi.”
Hệ thống tra cứu điểm sẽ mở vào lúc mười hai giờ đêm, đương nhiên sáng mai có thể đi xem, nhưng đêm nay ai mà có thể ngủ được.
Lâm Kiêu lắc đầu: “Thi rất tệ thì không phải rất mất mặt sao?”
Hình Mạn nhướng mày: “Đúng là rất mất mặt, nhưng mà thi tệ thì con không định quen Muội Muội nữa sao? Nếu như không định quen nữa thì con đừng đi. Nếu như muốn tiếp tục quen thì con không cảm thấy con cần phải nỗ lực hơn để duy trì tình cảm này sao? Nếu không thì con cảm thấy Muội Muội dựa vào đâu mà thích con, dựa vào một kẻ ngốc như con? Dựa vào việc con biết phơi nắng?”
Lâm Kiêu cảm nhận rõ ràng mình bị mỉa mai, anh quay đầu lại, chau mày nhìn mẹ mình: “Mẹ!”
Hình Mạn phì cười, không kìm được lắc đầu: “Cũng không biết Muội Muội thích con ở chỗ nào.”
Lâm Kiêu liền lấy lại tinh thần: “Nè, Muội Muội là thích con người con. Con cũng rất tốt đấy nha.”
Đột nhiên anh đứng dậy đi tắm rửa, thay bộ đồ rồi hỏi Kinh Trập có thể đến nhà anh không, hoặc là anh có thể đến nhà cô không.
Nhất thời Kinh Trập vẫn chưa hiểu, hồi lâu sau mới trả lời lại một câu.
Mùa Xuân: Thế anh qua đây đi!
Mùa Xuân: Anh muốn ở lại đây sao?
Ôm Lấy Mùa Xuân: Được không? Cũng không thể để anh nửa đêm lại chạy về nhà nhỉ?
Ôm Lấy Mùa Xuân: Nhưng mà có khi nào bà sẽ không hài lòng không!
Mùa Xuân: Không đâu, thế anh qua đi! Em nói với bà.
Mùa Xuân: Nhưng mà anh phải ngủ phòng khách.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Không thì sao? Không ngủ phòng khách thì anh ngủ……[Mỉm cười]
Ôm Lấy Mùa Xuân: Anh thì muốn, nhưng mà Muội Muội, anh vẫn muốn sống thêm vài năm ở chỗ bà với bố mẹ anh đấy!
Kinh Trập hoàn toàn không có ý đó, cũng chỉ là lời nói vô thức mà thôi. Cô nghe anh nói vậy thì liền im bặt. Cô tự hỏi liệu mình có thực sự có ý nghĩ đó trong tiềm thức của mình hay không. Trong đầu không kìm được não bổ (*) thứ có thứ không, thấy anh còn đang lựa gió bẻ măng, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa.
(*) Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.
Mùa Xuân: Anh……im miệng.
Chưa đến hai mươi phút sau, Lâm Kiêu đã có mặt ở nhà cô. Hai nhà cách nhau cũng không xa, Lâm Kiêu quen đường quen lối đến ấn chuông cửa.
Kinh Trập đi mở cửa, nhìn thấy anh mặc một bộ đồ mới, ăn mặc rất thoải mái, áo trắng quần đen, trên cổ có đeo hai sợi dây chuyền, lúc trước chỉ có một mặt dây chuyền, bây giờ có thêm một……cây nấm nhỏ.
Lâm Kiêu giơ tay véo mặt cô: “Muội Muội, một ngày không gặp tựa ba thu! Sao anh lại nhớ em như vậy nhỉ. Nào, hôn cái nào.”
Anh đè thấp giọng, cố ý chọc ghẹo cô.
Kinh Trập đánh nhẹ anh một cái, cô cũng giơ tay véo mặt anh, than thở: “Da mặt anh càng ngày càng dày rồi đấy.”
Lâm Kiêu thản nhiên gật đầu: “Chứ sao!”
Sau đó thấy bà không có trong phòng khách, anh dang hai tay ôm chầm lấy cô, híp mắt cười với cô.
Vốn dĩ tâm trạng Kinh Trập rất bình tĩnh, trong chốc lát đã bị anh phá vỡ mất, lúc đi vào nhà, nhịp tim còn đập dồn dập, mặt đỏ đến mang tai.
Anh đi chào hỏi bà, cô đi theo sau anh, càng nghĩ càng tức.
Cô giơ hai tay lên, kéo hai tai anh ra sau, tai anh nhọn, kéo lên trông càng giống tai quỷ, kéo xong cô còn tự cười, tiếng mắng chửi cũng có vẻ nhẹ nhàng: “Đáng ghét.”

Trong phòng sách có một chiếc máy tính, Kinh Trập chưa đụng đến bao giờ.
Khi Lâm Kiêu đi tới mở lên, mới phát hiện vẫn chưa cài đặt máy chủ, chỉ là đặt ở đó, vì thế anh ngồi xuống nghịch máy tính.
Kinh Trập đứng dựa một bên, nhẹ nhàng hỏi anh: “Có thể dùng không?”
Lâm Kiêu ngậm quyển sách hướng dẫn sử dụng, ậm ờ nói: “Không biết, để anh thử xem.”
Thời gian trôi qua thật chậm, bà ở trong phòng của mình gọi điện thoại trong phòng ngủ, có lẽ là ai đó lại hỏi thăm, bà vừa đi thì rất nhiều người quan tâm đến bà.
Con người ta rời quê hương ở tuổi xế chiều thật sự không phải là chuyện dễ dàng tiếp nhận được.
Kinh Trập còn phải quay về một chuyến, xử lý một vài chuyện chưa kịp xử lý, thuận tiện chính thức tạm biệt một cách đàng hoàng với các cô chú đã từng giúp mình.
Lần đi này e là rất khó quay về lại nữa.
Tai bà đã có hơi nghễnh ngãng, nói chuyện phải lớn tiếng một chút, thỉnh thoảng Kinh Trập còn tập trung nghe kĩ thử, từ trong giọng điệu có thể đoán được là điện thoại của ai gọi đến.
Điện thoại của Lâm Kiêu cũng đổ chuông liên tục, âm thông báo vẫn không ngừng vang lên.
Ban đầu anh không để ý đến, qua một lúc mới ra hiệu cho Kinh Trập: “Đem ra xem giúp anh là ai thế.”
Kinh Trập bèn thò tay vào túi quần anh, lấy điện thoại của anh ra.
“Mật khẩu là sinh nhật của em.” Anh tùy tiện nói.
Kinh Trập mấp máy môi: “Sao lại cài là sinh nhật của em?”
Cô hỏi xong thì cảm thấy mình có hơi ngốc, nhưng chỉ là rất tò mò tại sao anh lại cài sinh nhật của mình.
Lâm Kiêu bĩu môi: “Em hỏi vậy không thấy thừa sao? Hơn nữa cài của anh thì anh cũng không thích.”
Kinh Trập biết anh chưa bao giờ đón sinh nhật, vì thế cô mím môi, mạch suy nghĩ chuyển động trong đầu, sắp đến Mùng Một tháng Bảy rồi.
Thật ra không phải anh không thích đón sinh nhật, chỉ là sinh nhật đối với anh mà nói, vì tuổi thơ ảnh hưởng từ người lớn, nên hình như ngay cả một ngày vui vẻ cũng trở thành gánh nặng tâm lý.
Sau đó chú Lâm với dì Hình Mạn cũng khích lệ anh đi đón sinh nhật cùng bạn bè, nhưng anh đều không có hứng thú.
Kinh Trập nghĩ, có thể anh không muốn bị hỏi là tại sao anh mãi không đón sinh nhật.
Hoặc là có vài ảnh hưởng rất khó có thể xóa sạch nơi đáy lòng, và cảm giác tội lỗi cũng không dễ dàng xóa bỏ được.
Cho dù đó không phải là lỗi của anh.
Mở điện thoại ra, là Trần Mộc Dương đang gửi tin nhắn trong nhóm, cậu ta bật cười ha ha, nói rằng đám người trong nhóm chat đã cãi nhau vì một câu hỏi rất ngớ ngẩn.
Còn liên quan đến Kinh Trập và Lâm Kiêu.
Đó là một nhóm lớn của toàn khối, một nhóm lớn với hơn ngàn người, có lẽ là tốt nghiệp rồi nên có chút không kiêng nể gì cả, cho dù trong nhóm còn có giáo viên chủ nhiệm nhưng bọn họ cũng không ngại tám chuyện tình cảm.
Ví dụ như ai yêu thầm ai, ai với ai tốt nghiệp xong đã ở bên nhau, thậm chí còn có vài người gửi ám hiệu tạm biệt thanh xuân, cấp ba kết thúc rồi, tạm biệt một đoạn thanh xuân, tớ và cậu định mệnh đã không có duyên với nhau, nhưng tớ vẫn muốn nỗ lực cất lên âm thanh nhàn nhạt trong cái tuổi mười bảy mười tám phẳng lặng này, mong rằng thanh âm này có thể trôi đến được tai của cậu.
Vì hôm nay công bố điểm chuẩn của tỉnh, nên mọi người trò chuyện rất nhiệt tình và sôi nổi.
Nhắc đến bức tường tỏ tình của trường, có người nói họ nhìn thấy có người đang tỏ tình với Thẩm Kinh Trập.
Tường tỏ tình ở trường trung học phụ thuộc là một bức tường thật sự, trên bức tường phía Tây cửa hàng tiện lợi của trường, chủ cửa hàng là một người trẻ tuổi, đã tạo ra nhiều thiết kế nhỏ mang ý nghĩa lễ nghi.
Ban đầu bức tường này là tường ý kiến, việc kinh doanh cửa hàng tiện lợi rất rộng rãi, nhằm tạo sự thuận tiện nhất có thể cho học sinh, cũng mong nhận được phản hồi kịp thời từ các bạn học sinh.
Sau đó không biết ai đã bắt đầu trò chuyện trên đó, nhiều người dạo một vòng ở cửa hàng tiện lợi đều qua bên đó xem sổ ghi chép phản hồi.
Rồi sau đó chủ cửa hàng dứt khoát trang trí nó như một bức tường tin nhắn và cung cấp các loại giấy ghi chú để mọi người sau khi viết xong có thể dán lên tường, sau khi tích lũy đến một mức độ nhất định, chúng sẽ được thu thập và làm thành một tập sách nhỏ.
Có vài người dốc bầu tâm sự trên đó, đương nhiên cũng có người tỏ tình trên đó.
Sau đó, nó thậm chí còn trở thành một trào lưu, không biết ai đang lan truyền, nói rằng những gì bạn nói với người ấy trên tường tin nhắn, người ấy chắc chắn có thể nhìn thấy, bên trong u tối tự có ý trời, ông Tơ bà Nguyệt sẽ se duyên cho hai người.
Rất ngớ ngẩn, nhưng hình như ở cái tuổi này mọi người luôn thích làm việc ngớ ngẩn.
Vì thế tường tin nhắn gần như biến thành tường tỏ tình.
Hôm nay có người đến trường làm việc, khi đi qua đó, vì hoài niệm nên đặc biệt chụp tấm hình lại, chụp xong thì đứng đó xem, cảm thấy rất thú vị.
Nhìn mãi nhìn mãi thì thấy tên Thẩm Kinh Trập.
Nhìn thấy tên Thẩm Kinh Trập thì cũng không có gì hiếm lạ, nhưng gần đây có nghe thấp thoáng rằng anh Thủy (*) với em gái anh đã thật sự ở bên nhau, hơn nữa anh Thủy còn nghìn dặm theo đuổi vợ, chạy theo đến tận quê nhà của người ta.
(*) Anh Thủy: nick name mà những người bạn ship couple, đi đôi với anh Thủy là chị Thủy.
Ngôn từ này rất giống với chuyện Trần Mộc Dương với Giang Dương ra ngoài thêm mắm dặm muối, nhưng hiệu quả cũng tuyệt đối tràn đầy.
Trường trung học phụ thuộc chịu trách nhiệm về ngoại hình, vì yêu mà bỏ chạy.
Quần chúng nhiệt tình: Tớ nhìn thấy lời tỏ tình của vị ‘anh Thủy’ nhà nào đó rồi.
Tờ giấy ghi nhớ có kích thước bằng bàn tay, trên đó nêu rõ họ tên: Thẩm Kinh Trập, anh thích em.
Quần Chúng Nhiệt Tình: Đừng nói, so với kiểu tên viết tắt, người này đúng là lên giọng thật đấy!
Tình yêu của tuổi trẻ, cho dù là ở những góc khuất không ai nghe không ai thấy, thì cũng xấu hổ khi phải bày tỏ lộ liễu, như thể viết tên của người yêu là một thần chú cấm kỵ vậy, hận không thể thêm vào vô số bí mật. Người nào có thể viết chữ cái đầu trong tên đã rất can đảm rồi, có một khoảng thời gian, mọi người đều rất thích chơi trò chơi giải mã từ viết tắt.
Quần Chúng Nhiệt Tình 2: Vừa nhìn là biết người anh em tự tin rồi.
Quần Chúng Nhiệt Tình: Chữ cũng rất đẹp, nhe nanh múa vuốt, nhất định tính cách rất ngông cuồng.
Quần Chúng Nhiệt Tình 3: Không phải là LJH chứ? Cậu ta rất ngông cuồng, tớ cảm thấy cậu ta nhất định thích chị Thủy, có thời gian vừa nhìn thấy người ta thì cậu ta liền phấn khích làm chuyện quái dị như khỉ ngựa vậy.
Quần Chúng Nhiệt Tình 4: Haha, cậu cẩn thận LJH đánh cậu đấy! Có thể là cái người khóa trên kia thì sao? Nghe đâu khoảng thời gian trước anh ấy còn về trường, chữ của tài tử thì khỏi phải nói cũng biết đẹp.
Quần Chúng Nhiệt Tình 5: Hả, nói như vậy, chị Thủy chúng ta đúng là người gặp người yêu mà.
Quần Chúng Nhiệt Tình 6: Chị Thủy đáng yêu mà! Anh Thủy, quyết đấu đi! Tớ cứ cảm thấy cậu không thể cho cậu ấy hạnh phúc được. Khuôn mặt tra nam (*) này của cậu quá đào hoa rồi, ai mà chịu cho nổi.
(*) Tra nam: chỉ những người con trai xấu xa, thường bắt cá hai tay, thích giả tạo hay oán thán và giỏi lừa dối, vô trách nhiệm trong chuyện tình cảm.
Quần Chúng Nhiệt Tình 7: Anh Thủy của chúng ta tra nam chỗ nào? Rõ ràng là rất chung thủy mà.
Quần Chúng Nhiệt Tình 8: Còn rất trong sáng nữa, ha ha ha.
Quần Chúng Nhiệt Tình 9: Đúng là mặt rất tra nam mà! Cậu xem đi, ai nhìn cậu ấy mà không nói một câu lam nhan họa thủy đâu? Cưới về nhà thì một đống phiền phức, Muội Muội phải lau mắt cho thật sáng. Vị dũng sĩ ẩn nấp kia, mau tỏ tình đi! Nhìn chữ cũng biết cậu có tiền đồ rồi.
Quần Chúng Nhiệt Tình 10: Đừng chứ, dũng sĩ thật sự sẽ không chỉ âm thầm viết tường tỏ tình đâu, đừng nghĩ nữa.
……
Kinh Trập lướt xem một lúc, vẻ mặt đầy sự bất lực, có lẽ là quá lo lắng khi đợi kết quả thi, mọi người dường như cực kì dễ phấn khích và cáu gắt.
Không biết tại sao tám mãi tám mãi rồi cãi nhau luôn.
Một số người còn đang xúi giục vị dũng sĩ ẩn nấp kia đi tỏ tình, đến cạy bức tường của hot boy, đây có thể nói là thời khắc vinh quang nhất trong cả thanh xuân.
Chẳng kiêng nể gì cả, thậm chí hoàn toàn không để ý đến việc sẽ bị Lâm Kiêu nhìn thấy.
Lâm Kiêu thấy cô không nói gì cả buổi trời, anh bèn nghiêng đầu qua hỏi một câu: “Là gì thế?”
Kinh Trập mím môi, sắp xếp ngôn ngữ mấy lần vẫn không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Không có gì, mọi người đang trò chuyện trong nhóm.”
Anh đã cài đặt tắt hết thông báo về tin trong nhóm, khi được tag tên mới hiện lên, vì thế anh nghi ngờ nhìn cô một cái: “Làm gì thế, xem thứ gì không cho người khác biết rồi không dám nói cho anh biết vậy?”
Kinh Trập không kìm được bật cười: “Gì chứ!”
Cô đành phải đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem đi! Không liên quan gì đến em, em không biết gì cả.”
Ba năm cấp ba của cô rất đơn giản, rất thuần chất, không có lòng dạ đi nghĩ những việc khác, mỗi ngày chỉ vùi đầu vào học, làm ít việc mà mình thích.
Người duy nhất mà cô tiếp xúc nhiều nhất chính là Lâm Kiêu.
Cho nên cô thật sự không biết gì về chuyện được tỏ tình này.
Lâm Kiêu xem một vòng, bĩu môi, oán giận cái tên nhân viên bốc vác Trần Mộc Dương này: Cậu đúng là rảnh thật, cảm thấy mình thi tốt lắm sao? Cẩn thận vui quá hóa buồn.
Trần Mộc Dương gửi gói biểu cảm ủ rũ: Tận hưởng thú vui trước mắt thôi mà thiếu gia, tớ sợ qua đêm nay tớ không thể vui được nữa.
Bố mẹ của thiếu gia không có yêu cầu gì với anh, anh chỉ cần tiến bộ một chút thôi bố mẹ anh cũng dịu dàng và điềm đạm với anh rồi. Còn bố cậu ta thì ôm quá nhiều hoang tưởng viển vông về cậu ta, cậu ta sợ ngày giỗ của mình chính là tối nay.
Nhĩ Đông Trần: Tớ đâu có giống cậu, sáu trăm điểm nhất định không thành vấn đề. Tớ có thể chạm đến điểm chuẩn là tớ đã biết ơn lắm rồi.
Nhĩ Đông Trần: Hu hu hu thiếu gia, sao số cậu tốt thế.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Nói chuyện cho đàng hoàng, còn hu hu hu nữa tớ đấm cậu đấy!
Số tốt sao?
Quả thực là số phận tốt thật, nhưng mà con người ta ai cũng tham lam, có được một chút thì sẽ muốn có nhiều hơn, chiếm được một chút thì sẽ muốn có toàn bộ.
Thật ra anh đã lên hai kế hoạch, nếu như kết quả thi khả quan thì đăng ký vào Đại học Lâm, nếu không thì đăng ký vào Đại học Y Lâm ở gần Đại học Lâm, nhưng mà cái đầu này của anh, học Y sợ là không tôn trọng sinh mạng, anh cũng không hề thích học Y.
Hoặc là Đại học Sư Phạm, hai trường này đều cách Đại học Lâm không xa, nhưng mà cho dù là chuyên ngành hot nhất của Đại học Sư Phạm thì điểm chuẩn cũng không cao, điểm của anh có thể sẽ lãng phí, không đáng.
Hơn nữa nếu như lựa chọn như vậy, Kinh Trập nhất định sẽ rất tức giận, anh cũng sẽ không cam tâm.
Tất nhiên trên con đường hướng đến mục tiêu của tuổi trẻ luôn mang theo sự dũng cảm như con thiêu thân lao vào lửa, nhưng sự “hy sinh” vô nghĩa ấy không nên lay động đến bất cứ ai, dốc hết sức hoàn thiện mình tốt hơn, đối với Kinh Trập mà nói, đó có lẽ mới là sự tôn trọng và yêu thương.
Nhưng anh lại thật sự sợ chia cách.
Lần đầu tiên anh cảm thấy tương lai xa xôi như vậy. Một đời người rất dài, chỉ cần một chút thay đổi cũng có thể khiến hai người từ nay phải mỗi người mỗi ngã.
Nếu như có thể, anh thật sự muốn nắm tay cô, nắm đến cuối đời.
Cũng không biết tại sao anh lại thích cô đến như vậy.
Thậm chí một người cực kì ghét trường học như anh cũng từng nghĩ đến, nếu như thật sự không được thì sẽ học lại một năm.
Thời gian đang đến gần từng chút một, tâm trạng dần trở nên bình tĩnh lạ thường vì sự nặng nề và thấp thỏm. Hai người ngồi trên hai chiếc ghế đẩu đặt cạnh nhau, cùng xem thông tin trên mạng, có nhiều dự đoán và phân tích khác nhau.
Đột nhiên Lâm Kiêu hỏi một câu: “Em thật sự thích anh sao?”
Kinh Trập đang chuyên tâm nhìn trang mạng, nghe vậy thì ngây người một lát, sau đó mới quay đầu lại. Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra được chút âu lo và phiền muộn trong mắt anh.
Cô không trả lời ngay, như đang suy nghĩ.
Lâm Kiêu cười tự giễu: “Trước khi gặp em, chưa có khi nào anh cảm thấy mình có chỗ nào mà không tốt. Nhưng mà bây giờ anh cảm thấy mình chỗ nào cũng không ổn.”
Kinh Trập nhìn anh, ngón tay khẽ nhúc nhích, đột nhiên cô cảm thấy lồng ngực phồng lên rất khó chịu. Trước kia cô còn cảm thấy anh hơi ngông cuồng, không lịch sự, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại thấy anh vẫn nên ngông cuồng một chút sẽ tốt hơn. Cô thích dáng vẻ hăng hái và hăm hở của anh.
Anh nên chạy ngược chiều gió, ngẩng cao đầu và tiến về phía trước mà không phải sợ gì cả.
Thật ra phần lớn thời gian anh đều rất hăng hái và hăm hở, sự ngông cuồng của người trẻ tuổi ăn sâu trong xương tủy anh, nhưng cũng có lúc, ví dụ như bây giờ, anh vẫn không có cách nào kiểm soát được sự yếu đuối và bất lực của bản thân.
Thuở đầu của việc yêu thầm thành sự thật, giống như việc ngắm sao vào ban đêm, những ngôi sao vẫn là những ngôi sao đó, chỉ là từ một người ngửa mặt trông lên trở thành người chạm được vào ngôi sao, đôi chân đang treo lơ lửng trên không trung, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Niềm vui và nỗi sợ trộn lẫn vào nhau.
Còn về việc liều mạng muốn nắm chặt là để dễ chứng minh bản thân thật sự đạt được rồi.
Lâm Kiêu chớp chớp mắt, cố chấp hỏi: “Thích không?”
Rõ ràng biết là vô nghĩa, nhưng anh vẫn muốn nghe một câu.
Kinh Trập nghiêng đầu qua, đột nhiên ghé sát lại hôn lên má anh một cái, nói khẽ: “Nếu em nói không thích thì sao?”
Lâm Kiêu sững người, dường như chưa từng nghĩ đến câu trả lời này, hoặc là căn bản không phải đang hỏi, chỉ là anh muốn xác nhận lại cô thật sự thích anh.
Anh mím môi, cúi mặt xuống im lặng một hồi, tinh thần sa sút thấy rõ.
Đột nhiên Kinh Trập có hơi hoảng loạn, cảm thấy hình như mình vừa làm anh tổn thương.
Đột nhiên Lâm Kiêu lại ngẩng đầu lên, mấp máy môi nặn ra một nụ cười, sau đó véo mặt cô một cái: “Thế thì anh tiếp tục theo đuổi thôi! Theo đuổi không được……không được thì anh chúc phúc cho em.”
Trông anh có vẻ rất yếu đuối, cũng rất miễn cưỡng, đang nỗ lực gượng cười.
Thậm chí anh còn an ủi cô: “Em xuất sắc như vậy, nhất định có thể tìm được người rất tốt.”
Kinh Trập nghe đến đây, không biết tại sao cô cứ cảm thấy rất ngột ngạt, vì thế cô lại nuốt những lời trong cổ họng xuống, quay mặt qua chỗ khác, không nói gì nữa.
Dừng lại giây lát, Lâm Kiêu lại ôm lấy cổ của Kinh Trập, cánh tay thu chặt lại, kéo cô vào lòng mình, nghiến răng nói: “Không được, em chủ động với anh trước, em không thể không thích anh được. Nếu em bạc tình bội nghĩa, anh sẽ đến chỗ bà để tố cáo, anh khóc cho bà xem, đính ước từ bé này không thực hiện không được.”
Nói mãi nói mãi, rõ ràng là anh đang giận hờn.
Kinh Trập nghe mãi nghe mãi lại bật cười, cười đến mức hai vai rung lên, cả người dựa vào ngực anh, cũng không có ý định vùng vẫy, cuối cùng cô nhích đầu lên, dựa vào xương quai xanh của anh, nghiêng đầu cắn nhẹ vào yết hầu anh, nói khẽ: “Đóng dấu, thỏa thuận thành công.”
Trong một tiếng sau đó, anh sờ yết hầu mình tám trăm lần, sau đó nhìn chăm chú Kinh Trập tám trăm linh một lần.
Trong thời gian đó họ cùng nhau ăn bữa tối, bà muốn ngồi lại xem kết quả với Kinh Trập, nhưng Kinh Trập bảo bà đi ngủ, sau đó cô dọn giường cho khách.
Sau đó cô quay lại tiếp tục ngồi chờ.
Hai người mỗi người cầm điện thoại di động, trò chuyện để giảm bớt sự lo lắng khi chờ đợi.
Lúc hệ thống tra cứu mở ra, hai người không có ai động vào trước, một lúc sau trong nhóm có người thảo luận kết quả thi thì Lâm Kiêu mới nói: “Xem của em trước đi!”
Kinh Trập khẽ gật đầu, thành tích học kì cuối cùng của cô đều rất tốt, nhưng cô vẫn có chút thấp thỏm lo sợ.
Nhập số báo danh vào, lúc nhấn nút xác nhận, Kinh Trập nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới mở mắt ra.
654 điểm.
Hạng tỉnh cũng tốt, vào đại học Lâm thì cơ bản là ổn rồi, Kinh Trập thở phào một hơi, Lâm Kiêu véo véo mặt cô: “Muội Muội giỏi thật đấy!”
Kinh Trập đánh nhẹ vào tay anh, sau đó lấy thẻ dự thi của anh đi nhập số báo danh, đột nhiên Lâm Kiêu quay đầu đi, thiếu tự tin đến cực điểm, thậm chí có chút cam chịu: “Cùng lắm là anh đi học lại, em đợi anh thêm một năm, anh cũng không cảm thấy mình phải thi như thế này thế kia, nhưng không cùng trường với em anh cứ thấy không cam tâm……”
Dù sao cũng đã nghĩ như vậy từ lâu, sắp thành chấp niệm rồi.
Kinh Trập nghe anh lảm nhảm thì rất buồn cười, cô xoay mặt anh lại: “Anh, 617.”
Năm ngoái, điểm đầu vào thấp nhất của Đại học Lâm là 623, năm nay điểm chuẩn thấp hơn năm ngoái mấy chục điểm, và thứ hạng của tỉnh dường như tốt hơn nhiều so với mức thấp nhất của năm ngoái, vì vậy kết quả này vẫn rất có hi vọng.
Cứ như thể sống sót sau tai nạn, lại như thể người đứng bên bờ vực thẳm sắp đạp chân vào không trung, rồi đột nhiên được người khác kéo lại.
Thậm chí Lâm Kiêu còn cảm thấy khóe mắt cay xè, đột nhiên anh ôm chặt Kinh Trập, nhấc bổng cô lên. Kinh Trập giật mình, ôm chặt lấy cổ anh. Anh đung đưa người cô hai lần trong phòng sách, sau đó đặt cô lên bệ cửa sổ, tay chống lên bệ, ánh mắt cười nhìn cô chăm chú, sau đó nhếch mày: “Anh sắp dính lấy em rồi.”
Kinh Trập cũng không nhịn được cười, cười mãi cười mãi đột nhiên hai người im lặng, rồi nhìn nhau, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn, khung cảnh lại rất mập mờ. Có lẽ màn đêm ngoài cửa sổ quá dày đặc, mang theo mùi vị mê hoặc lòng người. Yết hầu Lâm Kiêu chuyển động lên xuống, chỗ bị cô cắn giờ vẫn còn chút ngứa ngáy. Anh nghiêng đầu, bắt đầu từ trái tai, meo theo đường cằm, hôn đến môi cô, khi đầu lưỡi chạm vào răng cô, anh hé mắt nhìn cô.
Đúng lúc Kinh Trập cũng ngước mắt lên, va vào ánh mắt chăm chú của anh.
Nhịp tim bỗng hẫng mất một nhịp.
Kinh Trập như tỉnh khỏi cơn mê, cô đẩy mạnh anh ra, có chút ngượng ngùng nói: “Anh……anh mau báo với chú và dì đi!”
Lâm Kiêu dường như vẫn còn chưa đã, nhìn cô một cái thật sâu, sau đó mới kéo dài một tiếng “ồ”, trong khi chờ điện thoại kết nối, anh còn không quên sát lại hôn lên khóe môi cô một cái.
Mới mấy giây điện thoại đã được kết nối, lúc dì Hình Mạn gọi “Nghiêu Nghiêu” thì đúng lúc anh hôn cô.
Kinh Trập chột dạ đến mức da đầu tê tái, suýt chút nữa nhảy từ bệ cửa sổ xuống, cô hung hăng đánh anh một cái, chưa hả giận, cô còn véo mặt anh một cái nữa.
Lâm Kiêu nghiêng đầu gọi một tiếng: “Mẹ……”
Nhìn cô tức hồng hộc, anh lại cười rất vui, thậm chí còn tóm lấy cái tay mà cô véo mặt anh lại, đưa sát lại miệng rồi hôn lên.
Khoảnh khắc này, anh cảm giác như thế giới cũng trở nên nhẹ nhàng và trìu mến hơn.
Anh chưa bao giờ thấy biết ơn sự quan tâm của số mệnh như bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.