Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Người Trung Quốc có một tình cảm đặc biệt đối với dịp đoàn tụ của Tết Âm Lịch, cảm thấy không ăn Tết với người nhà sẽ như thiếu thốn gì đó, Ngu Nguyệt nhìn lồng đèn treo đầy đường, từng nhà dán câu đối ở cửa, cảm giác cô độc lại vây lấy cô, vô cùng quen thuộc.
Trong cuộc đời mười mấy năm nay của cô đều luôn như vậy.
Chỉ là, sau này Trần Trạch Dương xuất hiện, cậu đã kéo cô ra khỏi sự cô độc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một khoảng thời gian mà thôi.
Bất tri bất giác đã đi tới dưới lầu nhà Trần Trạch Dương, ngồi ở ghế nhìn đám người đi tới đi lui, người ra đường càng ngày càng ít, từng giọt mưa nhỏ rơi xuống mu bàn tay cô, “Thì ra tuyết rơi rồi.”
Là trận tuyết đầu mùa của năm nay.
Ngày nhà nhà người người giăng đèn kết hoa đoàn tụ ăn mừng, còn cô thì một mình cô đơn ở đây.
Ừm, còn có một chú mèo, Tiểu Hắc nằm trong ngực cô, Ngu Nguyệt thấy nó thật đáng thương, không có người nhà phải lưu lạc khắp nơi, còn đáng thương hơn cả bản thân cô.
Nước mắt đột nhiên không thể khống chế nổi rớt xuống, vừa khịt mũi vừa gọi điện thoại:
“Trần Trạch Dương! Cho cậu hai phút xuống dưới lầu, nếu qua hai phút mà tớ không nhìn thấy cậu, vậy cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến việc gặp tớ nữa!”
“Cậu quay đầu lại đi.”
Thân ảnh thon dài của Trần Trạch Dương đứng ở trên nền tuyết, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-do-anh-trang/2442222/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.