Người Trung Quốc có một tình cảm đặc biệt đối với dịp đoàn tụ của Tết Âm Lịch, cảm thấy không ăn Tết với người nhà sẽ như thiếu thốn gì đó, Ngu Nguyệt nhìn lồng đèn treo đầy đường, từng nhà dán câu đối ở cửa, cảm giác cô độc lại vây lấy cô, vô cùng quen thuộc.
Trong cuộc đời mười mấy năm nay của cô đều luôn như vậy.
Chỉ là, sau này Trần Trạch Dương xuất hiện, cậu đã kéo cô ra khỏi sự cô độc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một khoảng thời gian mà thôi.
Bất tri bất giác đã đi tới dưới lầu nhà Trần Trạch Dương, ngồi ở ghế nhìn đám người đi tới đi lui, người ra đường càng ngày càng ít, từng giọt mưa nhỏ rơi xuống mu bàn tay cô, “Thì ra tuyết rơi rồi.”
Là trận tuyết đầu mùa của năm nay.
Ngày nhà nhà người người giăng đèn kết hoa đoàn tụ ăn mừng, còn cô thì một mình cô đơn ở đây.
Ừm, còn có một chú mèo, Tiểu Hắc nằm trong ngực cô, Ngu Nguyệt thấy nó thật đáng thương, không có người nhà phải lưu lạc khắp nơi, còn đáng thương hơn cả bản thân cô.
Nước mắt đột nhiên không thể khống chế nổi rớt xuống, vừa khịt mũi vừa gọi điện thoại:
“Trần Trạch Dương! Cho cậu hai phút xuống dưới lầu, nếu qua hai phút mà tớ không nhìn thấy cậu, vậy cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến việc gặp tớ nữa!”
“Cậu quay đầu lại đi.”
Thân ảnh thon dài của Trần Trạch Dương đứng ở trên nền tuyết, vẫn quấn chiếc khăn quàng cổ buổi sáng, tay trái che ô, tay phải dần buông điện thoại xuống rồi dang hai tay ra với cô, không biết cậu đã đứng ở đây bao lâu rồi.
Ngu Nguyệt chậm rãi chạy về phía cậu, bởi vì trong tay còn ôm một con mèo nên chỉ có thể ôm cậu bằng một tay.
“Trần Trạch Dương, không phải cậu hỏi thái độ của tớ đối với tình cảm này thế nào sao? Tớ rất nghiêm túc.”
“Rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.”
“Là yêu, không phải ỷ lại.”
Trần Trạch Dương nghe cô nói xong, động tác khựng lại, thì ra đêm đó cô nghe thấy hết.
Ngu Nguyệt ngẩng mặt khỏi áo sơ mi của cậu, túm lấy cổ áo cậu rồi kéo đầu cậu thấp xuống, hôn lên môi cậu.
Đầu tiên chỉ là cái hôn nhẹ nhàng, sau đó ngày càng sâu thăm dò sâu hơn, đầu lưỡi như đang vuốt ve, dây dưa lẫn nhau, càn quét khoang miệng cậu.
Trần Trạch Dương ôm chặt cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô rồi lại nhìn bé mèo trong ngực cô.
“Bây giờ cậu còn muốn đưa nó về nhà không?”
“Muốn!”
*
Tết Âm Lịch này, có thế nào Ngu Nguyệt cũng không thể quên được, đây là cảm giác người thân ở cạnh đã lâu mà cô không có.
Trần Trạch Dương gói sủi cảo trong phòng bếp, còn cô ôm Tiểu Hắc ngồi xem TV ở phòng khách, thỉnh thoảng còn bị Trần Trạch Dương cảnh cáo không được động vào sủi cảo, nếu không nó biến xấu là do cô hết.
Hai người bọn họ ngồi ở ban công vừa xem pháo hoa vừa đếm ngược thời khắc bước sang năm mới, Ngu Nguyệt vô cùng mê tín muốn ước một điều, pháo hoa đầy trời, cô cúi đầu thầm ước nguyện, Trần Trạch Dương thì nhìn cô không rời.
Sau đó, cậu ghé sát vào cô rồi hỏi, “Ước cái gì thế?”
Ngu Nguyệt nghiêm túc tự hỏi bản thân, sau đó đưa tay ý bảo cậu lại gần một chút, cậu vừa ngoan ngoãn nghe theo, Ngu Nguyệt đã hôn lên khoé miệng cậu, giống như chú mèo nhỏ ăn vụng thành công, “Không thể tiết lộ được, nói ra không linh nữa đâu.”
Ban đêm, nhiệt độ ở ban công rất thấp, nhưng cả người Ngu Nguyệt đều nằm trọn trong vòng tay Trần Trạch Dương, cô không có ước muốn giàu sang phú quý gì cả, cô chỉ nguyện năm sau vẫn được thế này, năm sau sau nữa vẫn luôn thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]