Dung Nhược……..
Ngồi ở phía tòa sau rộngrãi thoải mái của xe, một ngón tay thon dài duyên dáng nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan trong tấm ảnh, một tia mong nhớ cùng kích động hiện lên trong đôi mắt vốn trầm tĩnh.
Bức hình được chụp từ ba ngày trước,cùng với tin tức đã điều tra được, khiến cho Vân Trạm rốt cục cũng cóthể một lần nữa được gặp lại con người đã mất tích hai năm trời.
“Đinh đinh linh……”
Đẩy ra cửa kính của”Lam Dạ”, chiếc chuông gió treo trên khung cửa đung đưa theo gió, thanh âm thanh thúy thật dễ nghe.
Vừa vào cửa, Dung Nhược đã cảm giác được một ánh mắt đặc biệt chăm chú theo dõi mình, rõ ràng là sâu thẳm trầm tĩnh, lại cơ hồ nóng rực vô cùng.Khóe mắt liếc đến một hình bóng đen đen ở một góc sáng sủa, trái timkhông kìm được mà nhảy loạn lên ——- rốt cuộc cũng tới!
Tronglòng hỗn tạp là hưng phấn, chờ mong, và còn có một chút khát vọng tìnhcảm lâu ngày gặp lại đã bị cố tình áp chế, Dung Nhược mỉm cười đón nhậnHà Dĩ Thuần đi ra từ trong quầy bar.
“Làm ăn không tệ! Xem ra,quyết định hợp tác lúc đầu của mình là rất chính xác”. Nhìn quét một lần toàn cảnh, ánh mắt vô tình xẹt qua bóng dáng đang trở thành trung điểm, cũng không hề dừng lại.
“Vân Trạm đến rồi”. Hà Dĩ Thuần lấy ánh mắt ra hiệu, đồng thời trong lòng mang theo sầu lo sâu sắc.
Nếu như nói, những lời của Dung Nhược hai ngày trước là thật sự, nếu nhưnói, cô lúc ấy không hề tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-ve-dau-yeu/2328207/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.