“Mình về rồi”. Đẩy ra cánh cửa thủy tinh, DungNhược vẫy tay với người bên trong quầy, rồi lập tức đi đến chiếc bàntrước cửa sổ ngồi xuống.
Tiệm cà phê còn chưa tới lúc mở cửa,ngoại trừ Hà Dĩ Thuần ra, chỉ có hai ba người phục vụ đang dọn dẹp bànghế. Ưu nhã nhấc chân, cô cúi đầu lấy ra một bao thuốc Thất Tinh cùngmột chiếc bật lửa màu trắng bạc.
“Thưa cô, ở đây cấm hút thuốc”. Vừa mới rút điếu thuốc ra đã bị người khác giật lại, Dung Nhược ngẩngđầu nhìn người đang đứng trước mặt.
“Cậu dù sao cũng là nửa chủnhân của chỗ này đó!” Hà Dĩ Thuần kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy biểutình khó hiểu của Dung Nhược lại đảo con mắt trợn lên,”Mình là không hyvọng khách đến lại nhìn thấy cậu bên này sương khói lượn lờ! Còn nữa,cậu cũng đâu có nghiện thuốc lá, mới sáng sớm hút hút cái gì?”
Nhún vai không ý kiến, Dung Nhược cười nói: “Vậy cho mình một tách cà phêđi, hiện tại đang cần nâng cao tinh thần”. Một bên nói chuyện, một bênđưa tay lấy lại điếu thuốc từ Hà Dĩ Thuần, cầm trong tay ngắm nghía.
“Ni-cô-tin với ca-fe-in, coi chừng lão hóa sớm!”
“Vốn cũng không còn trẻ, sợ gì chứ”. Nụ cười vô lo hiện lên trên gương mặt tinh tế.
“Cậu cứ mạnh miệng đi!” Xùy một tiếng, Hà Dĩ Thuần đứng dậy, bước đến nhìnchằm chằm vào Dung Nhược một lúc lâu,”Chậc chậc, rốt cuộc là ai đã ngược đãi cậu hả? Một tuần không gặp, mắt cũng đã có quầng thâm”.
“Có không?” Theo bản năng xoa mặt mình, Dung Nhược nhíu mày.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-ve-dau-yeu/2328183/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.