Quả thật, lúc này, cô không biết ai đã phạm sai lầm với ai. Là cô và Thế Khôi đã phạm sai lầm to lớn khi che giấu sự thật kia. Hay là chị của cô đã phạm sai lầm ngu xuẩn khi không chịu nhìn mọi chuyện theo hướng tích cực hơn. Ông trời ơi! Tại sao trong những lúc cần thiết thì con người lại cứ ngu muội như thế. Đôi khi cần dùng lý trí để phán quyết thì con người lại đặt tình cảm vào đó, và ngược lại. Giá như tất cả vạn vật đều khôn ngoan, đều thông suốt mọi chuyện thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không có những chuyện khiến mình ân hận như thế này.
Thiên Trang hít sâu một hơi, cô biết bây giờ có nói gì cũng bằng thừa, nhưng cô vẫn không nhịn được, miễn cưỡng lên tiếng:
- Chị hai, có lẽ tất cả còn chưa quá muộn, chị mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi thôi. Anh chị mới cưới nhau có một năm, cố gắng hàn gắn...
- Hàn gắn? - Chị cười lạnh, tay nắm chặt. - Em có thấy cái gương nào đã vỡ rồi mà hàn gắn lại không có vết nứt hay không? Không phải chính anh ta từng hẹn hò với chị sao? Tuy chưa nói tiếng yêu đương chính thức, nhưng vẫn có những buổi hẹn hò riêng tư; rồi sau đó thì đòi cua em, nói thương em mà không chịu nói rõ cho chị biết, ai mới là người bắt cá hai tay? Ai mới là người lừa dối ai? Anh ta là người uống rượu say gây tai nạn đẩy chị tới nông nỗi này, lúc đó chị cũng hỏi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tinh-yeu-trong-binh-yen/1994917/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.