Về đến phòng Đức Minh nhẹ nhàng dìu Thiên Trang ngồi lên giường, sau đó anh mới đặt đàn xuống, rót ly nước lọc đưa cho cô, rồi anh ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy trán cô toát mồ hôi lạnh, tay run lập cập, lòng bàn tay lạnh ngắt. Anh quan tâm hỏi:
- Em sao vậy? - không quên đỡ cô tựa lưng vào gối.
- Không... không sao - Cô yếu ớt trả lời.
- Dây đàn bị đứt là chuyện bình thường thôi mà. Em chảy máu đau lắm hả?.
- Không đau ạ. - cô đáp.
- Vậy thì vì sao tự dưng mặt em lại trắng bệch như thế. - Anh tiếp tục chất vấn.
Như có điều gì đó vô cùng bất an dâng lên, cô huơ tay tìm balo lấy điện thoại, mở nguồn rồi lập tức bấm gọi cho Thế Khôi. Được thôi nếu anh muốn cô làm bạn gái của anh vậy thì cô sẽ thỏa thuận với anh, sẽ cầu xin anh.... chắc anh sẽ vì cô mà tạm thời không nói ra chuyện này. Điện thoại của anh đã khóa máy, cô lại bấm số gọi cho chị Ân, điện thoại có tính hiệu đỗ chuông nhưng không ai bắt máy. Cô cứ gọi như thế ba, bốn cuộc liên tục, đáp lại vẫn là những tràn tút tút dài lê thê.
Cô thất thểu, chán nản buông điện thoại xuống, cả người như gục ngã, cúi đầu để nước mắt ứa ra. Đức Minh càng lo lắng hơn, anh vội ôm lấy cô, liên tục hỏi:
- Sao vậy. Sao tự nhiên em lại khóc? Nói cho anh biết đi, anh lo lắm.
Cô tựa đầu vào vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tinh-yeu-trong-binh-yen/1994813/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.